Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 288. Đã hết ba ngày! Sau một năm lại gặp Thiên Tâm! (2)



Chương 288. Đã hết ba ngày! Sau một năm lại gặp Thiên Tâm! (2)




Một năm trước Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên vì bảo vệ Đao Thập Nhị nên đã ngã xuống nơi này.
Đội Trảm Lỗ từ ngày đó cũng đã mai danh ẩn tích suốt một năm ròng.
Chỉ là Thiên Tâm hình như vẫn chưa tới.
Lục Trường Sinh không vội, hắn đứng im đó, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đợi đối phương.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Lục Trường Sinh cảm giác được xung quanh có rất nhiều người, chỉ là họ đứng rất xa, quá cả mười dặm, thậm chí là quá hai mươi dặm.
Võ giả thành Bắc Lăng thì đứng rất gần, thậm chí có người đứng trong vòng mười dặm đổ lại, họ muốn quan sát trận chiến của Đao Thập Nhị và Thiên Tâm ở khoảng cách thật gần.
Ngược lại thì người Bắc Lỗ đều đứng rất xa, ít nhất cũng là ngoài mười dặm.
Rõ ràng người bên phía Bắc Lỗ đều rất e ngại Đao Thập Nhị.
Một tháng qua Đao Thập Nhị không ngừng càn quét chiến trường Bắc Vực, giết đến mức người Bắc Lỗ cũng phải sợ hãi.
Dù biết hôm nay Đao Thập Nhị ước chiến với Thiên Tâm nên sẽ không ra tay với người khác, nhưng người Bắc Lỗ vẫn đứng cách hắn rất xa.
Đột nhiên Lục Trường Sinh ngẩng đầu.
“Tách.”
Hắn mở bừng mắt.
Vừa rồi hắn cảm ứng được một bóng người mặc áo bào trắng đang đi tới.
Sau một năm ròng bóng người trong ký ức lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Lục Trường Sinh chỉ có thể cảm giác chứ chưa nhìn thấy đối phương.
Nhưng tốc độ của bóng người áo trắng rất nhanh, Lục Trường Sinh không cần chờ lâu đã thấy bóng người kia lại gần.
Toàn thân Thiên Tâm mặc áo bào trắng.
Thân pháp không phải quá cao minh nhưng lại rất đơn giản nhẹ nhàng.
Cứ như đang đạp không mà đi.
Đương nhiên Thiên Tâm không phải đạp không thật sự.
Chân hắn vẫn dẫm trên cỏ xanh như cũ.
Đây là đạp cỏ mà đi.
Thân pháp cao minh trong mắt vô số người nhưng khi Thiên Tâm thi triển ra lại có cảm giác thoải mái như tản bộ trong sân vắng vậy.
“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, Thiên Tâm!”
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng.
Hắn chưa từng đứng gần Thiên Tâm tới vậy.
Một năm trước lúc Lục Trường Sinh bị Thiên Tâm truy sát, thật ra cả hai vẫn cách nhau rất xa.
Nhưng giờ hai người giằng co cũng chỉ cách nhau khoảng mười trượng.
“Đao Thập Nhị, là ngươi giết Thánh Nguyên Nhất phải không?”
Thiên Tâm hỏi.
“Phải.”
Lục Trường Sinh bình tĩnh đáp.
“Xem ra ngươi cũng tới cấp độ đó rồi... sức mạnh vạn đỉnh!”
Trên mặt Thiên Tâm vẫn treo nụ cười mỉm như cũ.
Dù là lúc giết người hắn dường như cũng đang cười.
Ai mà ngờ được người luôn cười như hắn lại lĩnh ngộ Sát Lục Ý Cảnh khủng bố nhường ấy, thậm chí còn sắp viên mãn nữa.
“Ta có một câu hỏi.”
“Lần trước ngươi làm sao tỏa định được vị trí của ta?”
“Sát Lục Ý Cảnh của ngươi đúng là rất đáng sợ, nhưng hẳn là ý cảnh không thể tỏa định vị trí của ta được đúng không?”
Lục Trường Sinh đột nhiên lên tiếng.
Câu hỏi này hắn đã giữ trong lòng suốt một năm trời.
Hắn muốn biết đáp án là gì.
“Triều đình mời Linh Cơ tiên sư tới, họ để Linh Cơ tiên sư dùng thần thức tỏa định vị trí của ngươi, sau đó ta mới ra tay.”
Thiên Tâm kể lại rõ ràng.
Hắn không giấu diếm gì hết, dù sao thì chuyện này cũng chẳng cần phải che giấu.
Có lẽ trong mắt Thiên Tâm thì Đao Thập Nhị đã là người chết rồi.
“Linh Cơ tiên sư, thì ra là thế...”
Lục Trường Sinh giật mình.
Tiên sư!
Đám tiên sư đó có được thần thức.
Phạm vi bao trùm của thần thức rộng hơn Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh của hắn nhiều.
Có thần thức của Linh Cơ tiên sư tỏa định vị trí, chẳng trách lần đó dù hắn trốn thế nào cũng không thoát khỏi Thiên Tâm được.
Thế nhưng nay đã khác xưa.
Hiện giờ Lục Trường Sinh sẽ không chạy trốn nữa.
“Hỏi xong chưa?”
“Không còn tiếc nuối gì nữa chứ?”
Dường như Thiên Tâm còn đang mong chờ Đao Thập Nhị lên tới trạng thái đỉnh cao nhất.
Đối thủ mà hắn muốn chính là đối thủ mọi mặt đều đạt tới trạng thái đỉnh cao.
Chỉ có đối thủ như vậy mới có thể giúp Thiên Tâm thành công bước ra bước cuối cùng, giúp Sát Lục Ý Cảnh của hắn lên đến viên mãn.
Mắt Lục Trường Sinh nhìn thẳng Thiên Tâm.
Hắn hiểu rõ ý đồ của Thiên Tâm.
“Ngươi muốn dùng ta như đá mài dao.”
“Nhưng ta lại chỉ muốn giết ngươi!”
Lục Trường Sinh nói xong lập tức thôi động ý cảnh.
“Vù vù.”
Hoàn cảnh xung quanh thay đổi.
Vốn là thảo nguyên mênh mông nhưng giờ lại biến thành một mảnh sao trời tối đen.
Trong sao trời còn có một thác nước cao ba nghìn thước.
Thác nước khổng lồ hạ xuống như bay.
Thoáng như còn có cả tiếng “sóng biển” vang lên.
Nhìn từ xa, như thể có một trận sóng lớn thổi quét tới.
“Vù...”
Có cả cuồng phong tàn phá, nhấc lên thủy triều cao trăm trượng.
“Ba loại ý cảnh?”
Mắt Thiên Tâm sáng rực lên.
Ba loại ý cảnh đấy!
Lần này hắn tới đúng rồi.
Võ giả có thể lĩnh ngộ ba loại ý cảnh quả thực quá ít ỏi.
Phần lớn võ giả đều dốc lòng lĩnh ngộ một loại ý cảnh.
Dù sao thì cả đời cũng rất khó lĩnh ngộ một loại ý cảnh tới viên mãn, lĩnh ngộ thêm vài loại ý cảnh thì độ khó sẽ càng cao hơn.
Trước đây Lục Trường Sinh thi triển ba loại ý cảnh này ra đều có thể áp chế đối thủ ngay lập tức.
Ngay cả Thánh Nguyên Nhất cũng vậy.
Ba loại ý cảnh của Lục Trường Sinh chồng lên nhau là có thể áp chế đối phương.
Thế nhưng Thiên Tâm đối diện dường như chẳng hề lo lắng.
“Ba loại ý cảnh chồng lên nhau, hỗ trợ lẫn nhau, khiến uy thế tăng vọt.”
“Tiếc là ngươi lại gặp ta. Ba loại ý cảnh này quá yếu...”
Thiên Tâm vẫn đứng im không nhúc nhích.
Chỉ là sao trời vốn tối đen như thể đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Bốn phía tràn ngập sát ý khôn cùng.
Giống như còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Có điều tất cả đều là ảo giác.
Không có sao trời.
Không có sóng biển.
Tới cuồng phong dường như cũng lập tức ngừng lại.
Trong mắt Lục Trường Sinh như chỉ có đầy trời huyết sắc.
Sát ý khôn cùng khiến toàn thân hắn lạnh run.
Sát Lục Ý Cảnh!
Lần này Lục Trường Sinh rốt cuộc cũng đã tự mình thể nghiệm Sát Lục Ý Cảnh
Hơn nữa còn là Sát Lục Ý Cảnh có thể đã hơn 90%, thậm chí tiến độ có thể đã đạt 99% nữa kìa. Hết chương 288.



Bạn cần đăng nhập để bình luận