Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 417. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại!



Chương 417. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại!




Phong hoa tuyệt đại không ai bì nổi gì đó. Ngay cả vũ giả Thần Tàng, cũng không đánh lại một chiêu của Lục Trường Sinh, nhẹ nhàng lập tức giết chết cường giả cảnh giới Thần Tàng - Ô Thanh Y.
Tin đồn vân vân, quả thực kiều không kể hết.
Lục Trường Sinh nghịch Thần Tàng.
Quá trình không quan trọng, kết quả rất quan trọng.
Tạo thành uy danh tối cao của Lục Trường Sinh tại Cổ Vực hiện tại!
Người có tên cây có bóng, còn ai dám trước mặt Lục Trường Sinh nói mấy lời xúc phạm?
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua.
“Trong vòng mười trượng, không được tới gần!”
Âm thanh của Lục Trường Sinh vang vọng ở Lang Khốc Hạp.
Cho dù tiếng gió ở Lang Khốc Hạp rất lớn, nhưng âm thanh của Lục Trường Sinh vẫn rõ ràng lọt vào tai, vang vọng bên tai mọi người.
Những vũ giả cảnh giới Thần Cương này, ai nấy nét mặt đều đông cứng.
Thậm chí, vũ giả dựa gần nhất, bèn lập tức lùi về sau, tạo ra một tầng thang đá.
Mặc cho thang đá trống không, vẫn không dám đứng trên thang đá lần nữa.
Ngộ nhỡ tiến vào trong mười trượng của Lục Trường Sinh, sẽ phiền phức lớn.
Ngay cả Thần Tàng cũng bị Lục Trường Sinh chém, huống chi là vũ giả cảnh giới Thần Cương như bọn họ?
Sau đó, Lục Trường Sinh lấy ra một viên Ngộ Đạo Đan, trực tiếp nuốt vào miệng.
Ngộ Đạo Đan vào miệng, ngay lập tức có một cảm giác lạnh lẽo bao vây đầu óc hắn.
Lúc này, Lục Trường Sinh rơi vào đốn đạo.
Mười trượng xung quanh hắn, còn có Cảm Tri Lĩnh Vực bao trùm.
Một khi có kẻ nào bước vào, Lục Trường Sinh đều sẽ bừng tỉnh.
Hơn nữa, vị trí hiện tại của Lục Trường Sinh, chính là bên trong cuồng phong ở Lang Khốc Hạp.
Cảm Tri Lĩnh Vực tự nhiên sẽ cảm nhận được rõ ràng cuồng phong, sẽ không ảnh hưởng Lục Trường Sinh cảm ngộ Bạo Phong Lĩnh Vực.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,…
Nháy mắt, đã qua ba ngày.
Lục Trường Sinh đã dùng sáu viên Ngộ Đạo Đan, hiệu quả vô cùng tốt.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn cảm thấy, có lẽ không cần tới hai mươi viên Ngộ Đạo Đan.
Có lẽ mười một viên Ngộ Đạo Đan, đã đủ đem Bạo Phong Lĩnh Vực đến viên mãn.
Ban đầu, có rất nhiều vũ giả quan tâm Lục Trường Sinh.
Nhưng, theo thời gian.
Lục Trường Sinh cũng giống như các vũ giả khác, khoanh chân ngồi trên thang đá, không nhúc nhích lẳng lặng cảm ngộ lĩnh vực.
So với các vũ giả khác cảm ngộ lĩnh vực cũng không quá khác biệt.
Dần dần, cũng không còn ai quan tâm nữa.
Ngược lại vũ giả Lang Khốc Hạp càng ngày càng đông, đều là vì cảm ngộ lĩnh vực liên quan đến gió.
Hơn nữa, uy danh Lục Trường Sinh rất nổi.
Cũng không có ai dám tới gần hắn.
Sau khi Lục Trường Sinh dùng viên Ngộ Đạo Đan thứ bảy không lâu, trên bầu trời bỗng nhiên có một con chim ưng đen nhánh, lông vũ như đao thép bay đến.
Con chim ưng này vô cùng to lớn, có lẽ là gấp mười lần chim ưng bình thường.
Mở rộng đôi cánh, lại lượn vòng trên Lang Khốc Hạp.
“Vèo.”
Bỗng nhiên chim ưng như phát hiện ra gì đó.
Đột nhiên lao xuống, lao thẳng tới Lang Khốc Hạp ở phía dưới.
Trên trời cao vẫn chưa là gì.
Nhưng khi tới Lang Khốc Hạp, hình dáng to lớn đó làm người ta nhìn mà chấn động.
“A… đây là cái gì?”
“Con chim ưng này to thật, lẽ nào là yêu ma?”
“Không phải yêu ma, còn chưa yêu hóa, nhưng nó rõ ràng có thần trí, hơn nữa có thể phát triển tới hình dạng này, hẳn là một con linh thú.”
“Linh thú?”
Trong Lang Khốc Hạp có rất nhiều vũ giả, giờ phút này đều vô cùng ngạc nhiên.
Yêu ma và linh thú, hoàn toàn là hai loại, khác biệt quá lớn.
Yêu ma khát máu tàn sát, còn có thể tu luyện mạnh lên, tranh đấu cùng vũ giả, tiên sư loài người.
Linh thú về cơ bản không thể tu luyện.
Thực lực tự thân có mạnh hay không, thật ra đã định đoạt ở thời khắc được sinh ra.
Nói đơn giản hơn, linh thú là động vật bình thường sau khi được lượng lớn linh lực tôi luyện, nhục thể, thần trí đều có thay đổi lớn, nhưng vẫn không thể so sánh với con người và yêu ma.
“Nghiệt súc, sao dám đả thương người?”
Một số vũ giả cảnh giới Thần Cương cũng nổi giận, ngang nhiên ra tay.
“Vút.”
Ánh kiếm cắt qua hư không, hung hăng trảm lên người chim ưng.
Nhưng ánh kiếm nháy mắt tán loạn.
Vậy mà tới phòng ngự của chim ưng cũng không phá nổi.
“Cái gì? Đây là linh thú gì, ngay cả kiếm của Từ Chân cũng không thể phá phòng ngự?”
“Từ Chân đã đúc kết được một tầng thượng thừa cảnh giới Thần Cương, hai tầng bình thường cảnh giới Thần Cương, nhục thể tăng thêm bốn mươi lần, một kiếm có thể phát ra sức mạnh bốn vạn đỉnh, sao có thể không đả thương nổi một con linh thú?”
“Con linh thú này chỉ sợ không đơn giản.”
Rất nhiều người đều đã khiếp sợ.
Chẳng qua, một kiếm này của Từ Chân có vẻ cũng chọc giận chim ưng.
Chim ưng khổng lồ trực tiếp nhắm chuẩn Từ Chân, bỗng nhiên nhào xuống.
Cánh lớn mở rộng, tốc độ chim ưng vô cùng nhanh, gần như chớp mắt đã tới trước mặt Từ Chân.
Sắc mặt Từ Chân nháy mắt thay đổi.
“Vút vút vút…”
Từ Chân liên tiếp chém ra vài nhát kiếm.
Mỗi nhát kiếm đều có thể bộc phát ra bốn mươi đỉnh lực.
Nhưng, rơi xuống người chim ưng, vậy mà chỉ tạo ra một tia sáng màu trắng nhạt.
Lúc này, mọi người đều nhìn rõ ràng.
“Pháp khí? Trên người linh thú có pháp khí?”
“Hình như là pháp khí phòng ngự, đặc biệt luyện chế cho linh thú, đây rất có khả năng là một con linh thú có chủ.”
“Lẽ nào là linh thú của một vị tiên sư nào đó?”
Vừa nghĩ tới có thể đã động tới “tiên sư”, phần đông vũ giả cảnh giới Thần Cương đều lần lượt tránh xa chim ưng.
Tuy Cổ Vực do Tiên đạo Tông Môn, Võ Đạo Tông Môn cùng nhau nắm giữ.
Tiên đạo và Võ Đạo cùng nhau tiến lên, gần như không hề phân biệt.
Chỉ là, dính đến một cá nhân, thật ra địa vị tiên sư còn cao hơn Thần Tàng.
Dù sao, tiên sư có quá nhiều thủ đoạn.
Có thể luyện khí, có thể luyện đan, còn có thể tu luyện pháp thuật, chế tạo bùa chú.
Càng có thể bố trí trận pháp.
Đủ loại thủ đoạn, quả thực nhiều vô kể.
Rất khó có thể nhận ra thực lực của tiên sư mạnh hay yếu qua mặt ngoài. Hết chương 417.



Bạn cần đăng nhập để bình luận