Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 392. Hai đại lĩnh vực cuối cùng cũng đạt viên mãn! Lực tâm linh tăng mạnh, Tinh Không Bộc Bố Lĩnh Vực từ ảo hóa thật! (5)



Chương 392. Hai đại lĩnh vực cuối cùng cũng đạt viên mãn! Lực tâm linh tăng mạnh, Tinh Không Bộc Bố Lĩnh Vực từ ảo hóa thật! (5)




Ba loại lĩnh vực cũng chỉ cần 36 viên Ngộ Đạo Đan.
Huống chi, tiến độ Cảm Tri Lĩnh Vực của hắn vượt qua 40%, căn bản không cần đến mười hai viên Ngộ Đạo Đan đã có thể đạt viên mãn. Cho nên, sau khi tổng hợp, hắn chỉ cần mười tám viên Hoàng Kim Quả, có thể cam đoan Ngộ Đạo Đan đủ để tu luyện.
Còn lại, cho hết thành viên tiểu đội Thiên Lân.
Việc này đối với thành viên tiểu đội Thiên Lân mà nói, là một cơ hội!
Nếu như vận khí tốt, mỗi người thậm chí có thể có 20 vạn điểm cống hiến.
“Làm đi! Tranh giành Hoàng Kim Quả, đây chính là chiến trường cao cấp nhất của vũ giả cảnh giới Thần Cương, không nghĩ tới Trần Cương ta có một ngày cũng có thể tham dự.”
“Ta cũng đồng ý đi tranh đoạt Hoàng Kim Quả. Với thực lực của Lục sư huynh, trong cảnh giới Thần Cương còn có ai có thể là đối thủ? Chúng ta chỉ là phụ trợ, hái Hoàng Kim Quả thôi, nếu như cái này cũng không dám, vậy còn luyện võ cái gì?”
“Không sai, đó là cơ hội khó được, có lẽ trận chiến này có thể làm cho chúng ta tiểu đội Thiên Lân dương danh toàn bộ Cổ Vực...”
Trong lúc nhất thời, thành viên tiểu đội Thiên Lân đều xôn xao đồng ý.
Nguy hiểm sao?
Xông xáo trong Cổ Vực, sao có thể không có nguy hiểm?
Nhưng nguy hiểm cũng mang ý nghĩa thu hoạch khổng lồ.
Huống chi, bọn họ có lòng tin với Lục Trường Sinh!
Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Liễu Uyên.
Cuối cùng vẫn phải cho người đội trưởng này ra quyết định.
Liễu Uyên nhìn khát vọng trong ánh mắt đám người, nở một nụ cười.
“Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, vậy Hoàng Kim Quả lần này, tiểu đội Thiên Lân ta cũng phải tranh đoạt một chút!”
Liễu Uyên cũng đồng ý.
Hắn hiểu rõ Lục Trường Sinh hơn nhiều so bọn người Trần Cương, Hạ Bao.
Lục Trường Sinh đã có hai lĩnh vực viên mãn.
Toàn bộ Cổ Vực, còn có cảnh giới Thần Cương có lĩnh vực cường đại như vậy?
Có Lục Trường Sinh ở đây, Hoàng Kim Quả hoàn toàn có thể đi tranh đoạt một lần!
0
Đầm lầy Hoàng Kim, nổi tiếng nhờ Hoàng Kim Quả.
Vốn là một nơi đất đai cằn cỗi.
Nhưng khi quả Hoàng Kim bị phát hiện, đầm lầy Hoàng Kim đã vang danh cả Cổ Vực.
Ít nhất là ở khu vực tầng một Cổ Vực, đầm lầy Hoàng Kim không ai không biết, không ai không hiểu.
Ở chỗ này nơi nơi đều là đầm lầy.
Ở giữa có phân bố một vài mỏm đất lác đác có thể giúp người đứng ở trên đó.
Chẳng qua mấy mỏm đất vững chắc này quá ít.
Hơn nữa khoảng cách còn rất xa, phân bố rải rác khắp xung quanh cây Hoàng Kim Quả.
Cây Hoàng Kim Quả ở trong đầm lầy Hoàng Kim.
Là mộc gốc cây vô cùng lớn, cao đến mười mấy trượng!
Tán cây xoè ra vô cùng khổng lồ, từng quả mọc thưa thớt bên trên.
Những quả này cũng toả ra ánh sáng vàng rực rỡ, từ xa nhìn lại giống như vàng, vì vậy được gọi là Hoàng Kim Quả.
“Đến rồi, đầm lầy Hoàng Kim.”
Liễu Uyên dừng lại.
Tiểu đội Thiên Lân cuối cùng cũng chạy tới đầm lầy Hoàng Kim rồi.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn qua, hắn thấy được cây Hoàng Kim Quả khổng lồ, thấy được Hoàng Kim Quả mọc trên cây.
Nhưng những Hoàng Kim Quả này, ánh vàng vẫn có chút nhạt, rõ ràng là chưa chín hoàn toàn, chắc phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa.
Mà những mỏm đất trong vòng mười dặm xung quanh cây Hoàng Kim Quả, hầu như đã bị vũ giả chiếm hết rồi.
Hơn nữa, chỉ cần là người sống trong Cổ Vực một thời gian ngắn, cũng có thể mơ hồ nhận ra những tiểu đội này.
Toàn bộ hoàn toàn không phải là kẻ yếu, tiểu đội nào cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy.
“Đầm lầy Hoàng Kim vô cùng đáng sợ, đây không phải đầm lầy bình thường.”
“Một khi vũ giả bị rơi vào trong đầm lầy, nếu như không có người khác hỗ trợ, cho dù là vũ giả cảnh giới Thần Cương đứng đầu cũng sẽ bị đầm lấy nhấn chìm đến chết.”
“Na Di Phù cũng vô dụng.”
“Vậy nên, tuyệt đối không được rơi vào trong đầm lầy Hoàng Kim.”
Giọng nói Liễu Uyên nghiêm trọng nói.
Hắn còn đặt biệt nói ra một câu “Na Di Phù.”
Rõ ràng, đây là đặc biệt nhắc nhở Lục Trường Sinh.
Dù sao, lần trước Lục Trường Sinh lấy được một tấm Na Di Phù từ trên người Từ Hạo Nhiên.
Na Di Phù đương nhiên thần kỳ, là bảo vật bảo mệnh, nhưng cũng không phải là vạn năng.
Rơi vào đầm lầy Hoàng Kim kinh khủng này, có Na Di Phù cũng phải chết.
Ánh mắt Lục Trường Sinh nhìn về phương xa.
Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cây Hoàng Kim Quả.
Nhưng hắn có Cảm Tri Lĩnh Vực, có thể thấy được rõ ràng tình huống xung quanh cây Hoàng Kim.
“Chỗ cây Hoàng Kim mọc, không có bất kỳ vũ giả nào.”
Lục Trường Sinh bỗng nhiên lên tiếng.
“Đương nhiên không có ai rồi.”
“Bọn họ đều đang đợi Hoàng Kim Quả chín.”
“Còn chưa chín mà đã chiếm lấy vị trí của cây Hoàng Kim, chuyện này không phải là trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?”
“Lục Trường Sinh, không phải ngươi sẽ thật sự cho rằng chúng ta sẽ thật sự để ngươi một mình chống lại vô số tiểu đội đứng đầu trong một tháng đấy chứ?”
Liễu Uyên cười khổ lắc đầu.
Nhìn bộ dạng của Lục Trường Sinh, giống như coi là thật.
“Sau khi Hoàng Kim Quả chín, cần phải dùng một tiếng để hái.”
“Hai tiếng này, thật sự quá dư rồi.”
“Phần lớn Hoàng Kim Quả đều sẽ chính toàn bộ trong vòng một ngày. Vậy nên, những người này đều đang đợi Hoàng Kim Quả chín xong mới bắt đầu tranh đoạt.”
“Đến lúc đó, chỉ cần chống đỡ một, hai canh giờ, về cở bản là có thể thu hoạch toàn bộ Hoàng Kim Quả rồi.”
Liễu Uyên tiếp tục giải thích.
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Hắn nhìn lướt qua những vũ giả trong đầm lầy Hoàng Kim, đang chiếm giữ từng mỏm đất vững chắc, không lo bị đầm lầy nhấn chìm.
“Vì vậy, vị trí rất quan trọng!”
“Hiện tại chúng ta cách cây Hoàng Kim Quả hơn mười dặm, thật sự tới lúc Hoàng Kim Quả chín, chúng ta không có cách nào tới cây Hoàng Kim Quả đầu tiên.”
“Đến lúc đó, nếu Hoàng Kim Quả bị người hái sạch, hoặc hái đi một ít, đó chính là tổn thất rấ lớn.”
“Chúng ta cần một chỗ gần cây Hoàng Kim Quả nhất.”
Lục Trường Sinh đã đại khái hiểu được “quy tắc” tranh giành Hoàng Kim Quả rồi. Hết chương 392.



Bạn cần đăng nhập để bình luận