Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1937: Danh tiếng Trường Sinh Đại Đế uy chấn Ám Vực! (5)

Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh không do dự nữa.
Hắn đi thẳng ra khỏi Thiên Nguyên Thánh Tông, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới dãy núi Vân Mộng.
Giờ Lục Trường Sinh có được chiến lực của Đại Đế, thế nên tốc độ của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Huống chi Lục Trường Sinh còn toàn lực thi triển Hư giới.
Hơn nữa khi Lục Trường Sinh toàn lực sử dụng Hư giới lại có phát hiện mới.
Đúng, chính là phát hiện mới.
Chỉ cần Lục Trường Sinh thi triển Hư giới, bên trong phạm vi Hư giới bao phủ, chủ nhân của Hư giới như Lục Trường Sinh có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm “thuấn di” hay “xuyên qua không gian” vân vân.
Nói cách khác, chỉ cần là khu vực Hư giới bao phủ thì Lục Trường Sinh đều có thể tiến đến trong nháy mắt.
Cũng có nghĩa là.
Lục Trường Sinh hoàn toàn có thể lợi dụng Hư giới để tiến hành di chuyển “liền mạch”.
Nhìn như một tia sáng trắng đang xuyên qua không gian.
Đương nhiên vẫn kém hơn xuyên qua không gian chân chính.
Hơn nữa đối với Hư giới cách này tiêu hao rất lớn.
Dù sao khi Hư giới bao phủ một khu vực cũng tương đương với việc “cắt chém” khu vực kia ra.
Điều này đòi hỏi phải tiến hành áp chế với quy tắc của khu vực kia.
Thế nên sẽ cần một ít thời gian.
Nhưng dù là thế thì chút thời gian ấy cũng không đáng gì.
Khoảng cách xa xôi như vậy, trước kia Lục Trường Sinh chỉ dựa vào phi hành sẽ phải mất tới mấy năm đi đường.
Nhưng bây giờ.
Ba ngày!
Chỉ sau ba ngày Lục Trường Sinh đã tới được dãy núi Vân Mộng.
Nếu phạm vi Hư giới của Lục Trường Sinh tiếp tục mở rộng thì tốc độ đi đường có thể nhanh hơn nữa.
Thế nhưng ba ngày là đủ rồi.
Ba ngày sau, Lục Trường Sinh đã tới thông đạo không gian bên trong dãy núi Vân Mộng lần nữa.
Sở dĩ hắn không tới thông đạo không gian tại Bàn Nguyên giới vì rất nhiều tu sĩ Ám Vực đều biết tới thông đạo không gian Bàn Nguyên giới.
Nếu Lục Trường Sinh tới thông đạo không gian tại Bàn Nguyên giới thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Để tránh gây ra rắc rối không cần thiết, tới thông đạo không gian tại dãy núi Vân Mộng sẽ an toàn hơn.
Đến lúc đó Lục Trường Sinh có thể lặng yên không tiếng động trở về Hỗn Độn.
Sau khi Lục Trường Sinh nhìn thấy thông đạo không gian, hắn không hề do dự, trực tiếp bước vào trong.
“Vù vù.”
Từng gợn sóng trong thông đạo không gian lan rộng ra.
Hai vị sinh mệnh Hỗn Độn vốn đang canh giữ bên ngoài thông đạo không gian lập tức căng thẳng.
Bọn hắn phụng lệnh trông coi thông đạo không gian này, trước giờ vẫn không có động tĩnh gì cả.
Giờ đột nhiên lại có động tĩnh.
Là phúc hay họa đây?
Trong lòng hai người vô cùng căng thẳng.
Dù sao trong tình cảnh này chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không lâu sau có bóng người đi ra từ trong thông đạo không gian.
Nhìn thấy bóng người này hai người cảm thấy hơi quen thuộc.
“Là… Lục Thánh Nhân.”
“Đúng, là Lục Thánh Nhân, lúc trước chúng ta đều gặp Lục Thánh Nhân rồi.”
“May mà không phải sinh mệnh Ám Vực…”
Hai vị sinh mệnh Hỗn Độn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng ngay sau đó toàn thân hai người lại căng chặt.
Một tia sáng trắng trong nháy mắt cuốn tới, quấn cả hai người vào trong tia sáng.
Sau đó một luồng áp lực đáng sợ giáng lâm, khiến hai người đều không thể động đậy gì được.
Thậm chí loại áp lực kinh khủng kia khiến hai người có cảm giác như đang phải đối diện với một vị nguyên sinh mệnh, toàn thân đều run bần bật.
“Không cần nói nhiều, dẫn ta đi tìm lão tổ Hỗn Nguyên.”
Thanh âm của Lục Trường Sinh truyền vào tai hai vị sinh mệnh Hỗn Độn.
Đi tìm lão tổ Hỗn Nguyên?
Hai người này tất nhiên biết lão tổ Hỗn Nguyên là ai.
Dù sao bọn hắn cũng là sinh mệnh Hỗn Độn dưới trướng liên minh Hỗn Độn.
Thế nhưng dù tìm được thì cũng không thể gặp được lão tổ Hỗn Nguyên.
Đương nhiên có thể nhìn thấy lão tổ Hỗn Nguyên hay không lại không liên quan gì tới bọn hắn cả.
Nhưng Lục Trường Sinh vừa ra khỏi Ám Vực đã vội vã đi tìm lão tổ Hỗn Nguyên là có chuyện gì?
Trong lòng hai sinh mệnh Hỗn Độn lo sợ bất an, nhưng bị Hư giới của Lục Trường Sinh giam cầm nên bọn hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể dẫn đối phương tới vị trí của lão tổ Hỗn Nguyên.
Lục Trường Sinh kỳ thực cũng từng nghĩ có cần thông báo với lão tổ Thanh Trì một tiếng không?
Dù sao hắn và lão tổ Thanh Trì cũng coi như chỗ quen biết cũ.
Có lão tổ Thanh Trì hỗ trợ, có lẽ mọi việc sẽ đơn giản hơn một chút.
Nhưng nghĩ kỹ Lục Trường Sinh lại quyết định không vội tìm lão tổ Thanh Trì.
Hắn muốn tự nghĩ cách cứu viện Lâm Thanh Loan trước, dù sao nàng cũng là cửu đạo Đại Thánh của Ám Vực.
Kéo lão tổ Thanh Trì vào chuyện này cũng không thích hợp.
Dù lão tổ Thanh Trì chịu hỗ trợ thì e rằng Lục Trường Sinh cũng phải nợ ân tình lớn của đối phương.
Nhưng cứ im lặng không thông báo cũng không được.
Thế là Lục Trường Sinh trực tiếp gửi tin, nói sơ qua tình hình một phen.
Chuyện lão tổ Thanh Trì xử lý thế nào Lục Trường Sinh không để ý.
Hiện giờ hắn đang toàn lực thi triển Hư giới, xuyên thẳng qua Hỗn Độn.
Hư giới kỳ thực có thể thi triển trong cả Hỗn Độn và Ám Vực mà không bị ảnh hưởng gì cả.
Bởi vậy Lục Trường Sinh một đường xuyên thẳng qua, đây cũng không phải phi hành mà chính là xuyên qua không gian.
Chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng trắng nhỏ tới mức khó nhận ra như ẩn như hiện trong Hỗn Độn.
Vẻn vẹn sau ba ngày Lục Trường Sinh đã dừng lại.
“Xem có phải chỗ này không?”
Thanh âm của Lục Trường Sinh vang lên bên tai hai sinh mệnh Hỗn Độn.
“Trời ạ, nơi này là… chiến trường Hỗn Nguyên?”
“Hình như đúng là chiến trường Hỗn Nguyên rồi, đây là chiến trường do lão tổ Hỗn Nguyên mở ra, nơi này diễn ra không biết bao nhiêu trận đại chiến với Ám Vực.”
“Nhưng chúng ta cách chiến trường Hỗn Nguyên rất xa mà? Không có truyền tống trận mà chỉ dựa vào phi hành thì mất mấy chục năm cũng chưa chắc đã tới được. Dù có chạy tới nơi gần nhất tiến hành truyền tống cũng cần mấy năm.”
“Mới qua bao lâu chứ? Ba ngày thôi…”
“Đây là thủ đoạn gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận