Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2039: Thời Không Trường Hà chi biến, “Lục Trường Sinh” nhảy vào Thời Không Trường Hà?

Từ nơi sâu xa khí vận đã hoàn toàn tăng cường linh hồn lên tới 100%, giờ phút này linh hồn của Lục Trường Sinh bắt đầu “lột xác”.
“Rầm.”
Trong đầu Lục Trường Sinh ầm vang một tiếng.
Hắn vẫn là hắn.
Thế nhưng dường như hắn cũng không phải hắn.
Lục Trường Sinh rõ ràng cảm thấy bản thân sinh ra một loại biến hóa về chất.
Nhưng cụ thể là biến hóa ở chỗ nào thì chính Lục Trường Sinh cũng không nói rõ được.
Lục Trường Sinh chỉ có thể nghe theo cảm ứng từ cõi u minh.
Hắn mơ hồ “nhìn thấy” một con sông dài to lớn giữa vô số thời không.
Thời Không Trường Hà!
Đây là Thời Không Trường Hà mênh mông vô ngần!
Thời Không Trường Hà và Thời Gian Trường Hà dù chỉ khác một chữ nhưng lại là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Thời Không Trường Hà bao hàm vô số dòng thời gian, bao hàm vô số chiều không gian.
Nếu như nói trong vô số dòng thời gian và vô số chiều không gian có thứ gì vĩnh hằng bất biến, vậy thì chỉ có một thứ duy nhất, chính là Thời Không Trường Hà!
Thời Không Trường Hà vĩnh hằng bất biến.
Đó là ngọn nguồn của tất cả, dường như cũng là điểm cuối cùng của tất cả.
Lục Trường Sinh lờ mờ trông thấy trong Thời Không Trường Hà có những ngã ba, vô số “nhánh sông” chia ra, dường như có từng bóng người khiến Lục Trường Sinh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Đó cũng là Lục Trường Sinh.
Thế nhưng đó lại là Lục Trường Sinh tại các dòng thời gian và chiều không gian khác.
Những Lục Trường Sinh này có một số hãy còn mê mang, vốn không thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà.
Có một số thì đã nhìn thấy Thời Không Trường Hà.
Nhưng không có một ai dám nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh thấy bên trong Thời Không Trường Hà có vô số thân ảnh.
Bọn hắn đang giãy giụa trong Thời Không Trường Hà.
Chỉ tiếc không ai có thể từ Thời Không Trường Hà “nhảy” lên bờ mà chỉ có thể ở trong Thời Không Trường Hà dần dần trầm luân, chôn vùi, tới khi hóa thành một phần của Thời Không Trường Hà.
Tâm linh của Lục Trường Sinh vô cùng chấn động.
Tuy nhiên nhìn thấy Thời Không Trường Hà lại khiến Lục Trường Sinh có một tia minh ngộ.
Một khi nhảy vào Thời Không Trường Hà rồi lại có thể nhảy ra khỏi Thời Không Trường Hà, mà Thời Không Trường Hà cũng không thể ngăn cản thì đó chính là một loại cảnh giới chí cao.
Vĩnh Hằng!
Hoàn toàn không bị Thời Không Trường Hà ước thúc, đó chính là cảnh giới Vĩnh Hằng!
Có điều dường như cảnh giới Vĩnh Hằng cũng không phải điểm cuối cùng…
Dù sao cảnh giới Vĩnh Hằng có vĩ đại tới đâu thì cũng đâu có thể lớn hơn Thời Không Trường Hà?
Thế nhưng chuyện này liên quan tới quá nhiều điều.
Cách Lục Trường Sinh còn quá xa xôi.
“Ừm?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh thấy bên trong Thời Không Trường Hà mơ hồ có một bóng đen to lớn.
Không, đây không phải là bóng đen.
Mà là một thân ảnh khổng lồ, hơn nửa thân thể đã chìm dưới Thời Không Trường Hà.
Chỉ còn lại có một cái đầu to lớn còn trồi lên mặt sông.
“Tín ngưỡng ta, kính dâng tất cả của ngươi, ngươi sẽ thu hoạch được sức mạnh vô tận và tuổi thọ vô tận…”
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm cái đầu to lớn kia.
Đúng lúc đó trong đầu hắn vang lên một thanh âm.
Thanh âm không ngừng quanh quẩn trong đầu, cả người thân Lục Trường Sinh căng cứng.
Toàn thân đều có vẻ choáng váng.
Như thể không tự chủ được, chuẩn bị đi về phía Thời Không Trường Hà, nhất là cái đầu lâu to lớn kia lại chậm rãi tới gần Lục Trường Sinh.
“Hừ.”
“Đệ tử của bản tọa mà ngươi cũng dám mê hoặc à?”
Bỗng nhiên một giọng nói âm quen thuộc vang vọng trong đầu Lục Trường Sinh tựa như tiếng sấm rền.
Ngay sau đó một bóng dáng khổng lồ xuất hiện bên cạnh Lục Trường Sinh.
Cùng lúc đó thân ảnh khổng lồ kia vung mạnh lên tay, khơi lên bọt nước trong Thời Không Trường Hà, nháy mắt đánh lên cái đầu lâu to lớn kia, đầu lâu lập tức bị đánh lui.
“Hì hì, lại một lão bất tử sắp bị kéo vào Thời Không Trường Hà.”
“Yên tâm, chẳng mấy chốc ngươi sẽ giống như ta thôi, ha ha ha…”
Đầu lâu to lớn nhìn chòng chọc thân ảnh khổng lồ bên cạnh Lục Trường Sinh.
Ngược lại phát ra tiếng cười bén nhọn.
Lúc này Lục Trường Sinh cũng đã lấy lại tinh thần, hắn nhìn sang bên cạnh.
Bóng người to lớn bên cạnh hắn quá mức quen thuộc.
“Sư tôn! Sao ngài lại ở đây?”
Lục Trường Sinh thốt lên.
Bóng người khổng lồ này rõ ràng là sư tôn của Lục Trường Sinh, đường đường Chúa Tể tam cảnh tại đại vũ trụ, Chúa Tể Phi Long! Chúa Tể Phi Long nhìn Lục Trường Sinh, cũng không khỏi cảm thán.
“Mới qua một quãng thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã có thể bổ sung linh hồn, thậm chí nhìn thấy Thời Không Trường Hà…”
“Kỳ thực chỉ có người đã hoàn thiện linh hồn mới có thể nhìn thấy Thời Không Trường Hà. Mà toàn bộ trọng điểm của việc tu hành đều nằm trong Thời Không Trường Hà này.”
“Trước đây vi sư đề cập tới đệ tứ cảnh cảnh giới Vĩnh Hằng, thật ra đó chính là có thể tự do ra vào Thời Không Trường Hà, thậm chí còn có thể vớt ra một số người đã chìm vào Thời Không Trường Hà. Những người kia đã từng chết đi nhưng cảnh giới Vĩnh Hằng vĩ đại lại có thể trực tiếp vớt bọn hắn từ Thời Không Trường Hà ra.”
Trong lòng Lục Trường Sinh chấn động.
Vậy chẳng phải là tương đương với phục sinh à?
Người đã chết đi lại có thể được cảnh giới Vĩnh Hằng phục sinh.
Đây là năng lực kinh khủng nhường nào?
Đã vượt qua tất cả thần thông, tất cả bảo vật.
Chẳng trách ai cũng nói đệ tứ cảnh chính là tồn tại không thể nhìn, không thể nghe thấy.
“Cái đầu lâu khổng lồ trong Thời Không Trường Hà vừa rồi là sao?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Những thứ đó đều là tồn tại đệ tam cảnh.”
“Trong thời không mênh mông không chỉ có một tòa đại vũ trụ của chúng ta. Có đủ loại vũ trụ và đủ loại tu hành, nhưng bất kể là loại hệ thống tu hành nào, nếu không thể thành tựu đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng thì sẽ dần sa vào Thời Không Trường Hà.”
“Những đệ tam cảnh trong đại vũ trụ như chúng ta vì sao cứ phải truy cầu thành tựu đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng? Nếu quả thực có tuổi thọ vô tận vì sao nhất định phải truy cầu đệ tứ cảnh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận