Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 420. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại! (4)



Chương 420. Hắn là ai? Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, Nghịch phạt Thần Tàng, Lục Trường Sinh trấn áp nhất đại! (4)




Loại pháp khí đặc biệt hoặc bùa chú nào đó, không cần pháp lực xúc tác, chỉ cần thần thức xúc tác, và tiêu hao lượng lớn linh thạch.
Có một số loại gần giống như pháp trận.
Loại pháp khí này uy lực cũng rất lớn, nhưng quá lãng phí.
Hơn nữa quá đắt.
Đấu một trận, bọn họ sẽ táng gia bại sản.
Vì vậy, không tới mức vạn bất đắc dĩ, các đạo đồng đều sẽ không động thủ.
Ba đạo đồng ánh mắt xoay chuyển, quét qua từng vị vũ giả ở Lang Khốc Hạp, lập tức trầm giọng nói: “Tiên Ưng của Tử Long Đạo Quân chết rồi, một khi đạo quân biết, nhất định vô cùng giận dữ. Các ngươi đều ở Lang Khốc Hạp, không thể không liên quan tới cái chết của Tiên Ưng.”
“Chỉ là, hiện tại các ngươi có một cơ hội lấy công chuộc tội. Chỉ cần bắt tên này lại hoặc giết chết, vậy thì cái chết của Tiên Ưng chỉ có thể tính lên người hắn, không liên quan tới các ngươi.”
“Vì vậy, nên lựa chọn thế nào, trong lòng các ngươi tự rõ.”
Đạo đồng nói xong thì vodương dương tự đắc đứng tại chỗ.
Thậm chí còn chuẩn bị tán dương trận chém giết của các vũ giả.
Thế nhưng, khi ba vị đạo đồng nói xong, “chỉ rõ” cho mọi người một con đường sống.
Kết quả thì sao?
Thờ ơ lạnh nhạt!
Không một vũ giả nào hồi đáp.
Tĩnh!
Khắp Lang Khốc Hạp đều vô cùng yên tĩnh.
Chỉ còn lại âm thanh cuồng phong gào thét.
Sắc mặt ba vị đạo đồng dần dần cứng lại.
Bọn họ thậm chí còn thấy được sự trào phúng trong mắt các vũ giả này.
Một đám vũ giả cảnh giới Thần Cương nhỏ bé, cả đời không thể thăng cấp Thần Tàng, dám trào phúng những người tương lai sẽ trở thành luyện khí tiên sư cao cao tại thượng như bọn họ?
Chẳng lẽ những người này đều điên rồi?
“Các ngươi không động thủ, khi đạo quân nổi trận lôi đình, các ngươi chờ chết đi!”
Đạo đồng lớn tiếng nói.
Lúc này, một vị vũ giả cảnh giới Thần Cương nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi mở miệng nói: “Sợ là các ngươi đánh chủ ý sai rồi, để bọn ta động thủ? Căn bản không thể nào!”
“Đừng nói là bọn ta, cho dù các ngươi gặp bất cứ vũ giả cảnh giới Thần Cương nào của Cổ Vực, sợ là bọn họ đều không động thủ.”
Đạo đồng nhíu mày: “Có ý gì?”
Đạo đồng cũng ý thức được điều bất thường.
“Các ngươi có biết hắn là ai không?”
Đạo đồng lắc đầu.
Bọn họ bình thường không quan tâm vũ giả, làm sao có thể quen biết một vũ giả cảnh giới Thần Cương nhỏ bé?”
Vũ giả hít một hơi thật sâu.
Ánh mắt hắn hướng về Lục Trường Sinh, mang theo một tia kính sợ, gằn từng tiếng nói: “Hắn là Lục Trường Sinh!”
Cái tên “Lục Trường Sinh” này, làm cho ba vị đạo đồng nghi hoặc.
“Lục Trường Sinh là ai?”
Đạo đồng đúng là chưa từng nghe qua “Lục Trường Sinh.”
“Các ngươi không biết?”
Ánh mắt vũ giả dừng lại, trầm giọng nói: “Lục Trường Sinh chính là đệ tử chân truyền của Bắc Vực Thiên Tông! Chính là Lục Trường Sinh, người mở đường võ đạo, Thần Cương đệ nhất Cổ Vực, nghịch phạt Thần Tàng, hoành áp nhất đại!”
“Danh hiệu” hoặc “biệt danh” của Lục Trường Sinh có hơi dài.
Làm cho ba đạo đồng hơi sửng sốt.
Danh hiệu này, biệt danh này, thoạt nhìn không hề tầm thường.
Chỉ là, Cổ Vực từ lúc nào đã xuất hiện một vị vũ giả cảnh giới Thần Cương lợi hại như vậy?
“Đợi đã, một Thần Cương nhỏ bé, danh hiệu lòe loẹt như vậy, chém gió hơi quá rồi.”
“Bắc Vực Thiên Tông, chúng ta đương nhiên biết, thật ra chính là Cổ Vực Thiên Tông mà. Tuy rằng là một trong võ đạo đại phái, nhưng cũng chưa nghe nói có sinh ra đệ tử cảnh giới Thần Cương nào kinh thiên động địa.”
“Còn cái gì mà Cổ Vực Thần Cương đệ nhất, gì mà Nghịch phạt Thần Tàng, còn hoành áp nhất đại.”
“Cho dù chúng ta không phải vũ giả, những cũng biết, Thần Cương Nghịch phạt Thần Tàng, chuyện đó gần như là không thể. Chưa từng xảy ra, vũ giả cảnh giới Thần Cương nghịch phạt Thần Tàng thành công.”
“Lục Trường Sinh này lợi hại như vậy, vẫn chưa nổi danh cả Cổ Vực sao? Tại sao bọn ta chưa bao giờ nghe qua?”
“Các ngươi sẽ không cho rằng tiên linh chúng ta tin tức hạn hẹp, bọn ta kiến thức nông cạn đó chứ?”
Ba đạo đồng cười nhạt.
Có vẻ đã biết được mục đích các vũ giả này “nói khoác.”
Không phải là không muốn động thủ sao?
Để tránh gặp nguy hiểm.
Dù sao, Lục Trường Sinh hẳn là có thân phận địa vị, thực lực cúng không tồi.
Thật sự muốn động thủ, khó tránh gặp phải thương vong.
Bọn họ đều không muốn mạo hiểm.
“Hừ, nếu các ngươi không động thủ, vậy chỉ có thể để bọn ta tự ra tay.”
“Một Thần Cương nhỏ bé, một khối linh thạch, một đạo kiếm phù là xong!”
Trong lòng đạo đồng đã có quyết định.
Tiên Ưng đã chết, bọn họ bắt buộc phải cho Tử Long Đạo Quân một câu trả lời.
Nếu không tìm được “hung thủ”, bọn họ sẽ phải nhận trừng phạt.
Tuy bọn họ động thủ, cái giá phải trả cũng hơi lớn.
Có lẽ thân gia tích góp vài năm cũng mất.
Thế nhưng, hiện tại không thể không động thủ!
“Răng rắc.”
Đạo đồng bóp nát một khối linh thạch.
Cùng lúc đó, đạo đồng lấy ra một tấm kiếm phù, thần niệm chìm vào trong kiếm phù.
“Vù.”
Kiếm pháp chấn động mãnh liệt, đem toàn bộ linh lực của linh thạch hấp thụ hết, sau đó liền bị đạo đồng dùng thần thức điều khiển.
“Vụt.”
Kiếm phù biến thành một thanh “phi kiếm” sắc bén, nháy mắt bắn về phía Lục Trường Sinh.
0
“Phi kiếm!”
Lục Trường Sinh thấy một luồng sáng từ phía xa.
Phi kiếm!
Thủ đoạn tấn công nhóm tiên sư, đạo quân hệ thống Tiên đạo thích sử dụng nhất.
Chẳng qua, đó cũng không phải phi kiếm thật sự, mà chỉ là một phù chú mà thôi.
Nhưng trong bùa có ẩn chứa một chút đặc trưng của phi kiếm, lực tấn công cũng không kém phi kiếm là bao.
Tốc độ phi kiếm cực nhanh.
Trong chớp mắt đã bay vào trong Cảm Tri Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh.
Ở bên trong Cảm Tri Lĩnh Vực, Lục Trường Sinh càng cảm nhận được rõ ràng uy lực của một kích này.
Đạo kiếm phù này, là kiếm phù thuần tuý nhất, đơn giản nhất.
Chỉ có hai đặc điểm là sắc bén và tốc độ.
Nhưng khi tốc độ đạt tới cực hạn lại vững chắc không phá vỡ nổi, có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng cỡ nào?
“Không cản được!” Hết chương 420.



Bạn cần đăng nhập để bình luận