Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 906. Lục Trường Sinh một tay hái sao, một kích tinh hà treo ngược, thiên thạch sụp đổ



Chương 906. Lục Trường Sinh một tay hái sao, một kích tinh hà treo ngược, thiên thạch sụp đổ




Nhìn thấy Lục Trường Sinh thi triển ra đạo thể.
Uy áp khủng bố lập tức bao trùm cả tòa Tân Ngọc đô.
Tất cả mọi người đều nằm trên mặt đất, nhịn không được mà quỳ lạy.
Đó là cấp độ sinh mệnh, là uy áp cấp độ linh hồn.
Giống như gặp phải thiên địch, trong lòng không thể ngừng sinh ra một cảm giác sợ hãi.
“Rốt... rốt cuộc sức mạnh này là gì? Hoặc là nói, đây mới là sức mạnh thật sự của Lục Viễn?”
“Bảy lần sinh trưởng! Dựa theo lời Lục Viễn nói, đây là sức mạnh bảy lần sinh trưởng, kinh khủng đến mức này sao?”
“Loại sức mạnh này, cho dù đứng ở trước mặt người, cũng không có ai dám sinh ác niệm.”
“Bảy lần sinh trưởng, xem ra ngay cả thế giới cũng không thể gánh chịu sức mạnh này. Nhìn vùng hư không kia kìa, ngay cả hư không còn không chịu nổi, lần lượt sụp đổ, làm sao Lục Viễn có thể đạt tới bảy lần sinh trưởng?”
“Phép lạ! Đây chính là phép lạ! “
Tất cả mọi người trên thế giới đều bị sốc.
Lúc này, không chỉ có Tân Ngọc đô.
Ngay cả những nơi khác, ngẩng đầu nhìn lên hư không, như thể đều có thể nhìn thấy “đạo thể” khổng lồ kia.
Nhưng điều đó vẫn chưa kết thúc.
Lục Trường Sinh đỉnh thiên lập địa, toàn bộ sức mạnh đạo thể hội tụ vào lòng bàn tay.
“Bùm.”
Lòng bàn tay này trong nháy mắt bay vào trong hư không.
Hơn nữa càng lúc càng lớn, giống như đang bành trướng vô hạn.
Trong chớp mắt liền bao trùm toàn bộ bầu trời đầy sao.
Khi tất cả mọi người trên thế giới ngẩng đầu lên, dĩ nhiên không nhìn thấy bầu trời đầy sao nữa, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay che khuất bầu trời kia.
“Một tay hái sao...”
Lúc này, trong đầu rất nhiều người tự nhiên xuất hiện một cụm từ như vậy.
Một tay hái sao!
Câu này thực sự quá thích hợp.
Lúc này thực lực mà Lục Viễn thi triển ra, chẳng lẽ không phải là một tay hái sao?
Một bàn tay khổng lồ như vậy tản ra uy năng khủng bố, tuy đặt ở trong quy mô vũ trụ, cũng vô cùng khủng bố.
Một chưởng đánh tới, thật sự thiên băng địa liệt, nghiền nát vì sao.
Mắt thường của con người đã không thể quan sát được bàn tay này to lớn cỡ nào.
Nhưng vệ tinh thì có.
Đặc biệt còn có rất nhiều vệ tinh chú ý nhất cử nhất động của bàn tay khổng lồ này.
Bàn tay khổng lồ không ngừng bành trướng, tuy che khuất bầu trời, nhưng nó lại lao thẳng vào trong vũ trụ, bay thẳng về phía thiên thạch “Ám Tinh” khổng lồ kia.
Nó muốn đá chọi đá với thiên thạch “Ám Tinh”!
Tốc độ của lòng bàn tay rất nhanh.
Thiên thạch “Ám Tinh” vốn có thể phải mất hai mươi ngày mới có thể đến thế giới này.
Nhưng bàn tay khổng lồ của Lục Trường Sinh dường như trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách vô tận, đối mặt với thiên thạch “Ám Tinh” khổng lồ kia.
“Phiên!
“Thiên!”
“Ấn!”
Lục Trường Sinh gằn từng chữ, giọng nói vang vọng trong hư không.
Đây là tuyệt kỹ thành danh của hắn!
Những ai trên toàn thế giới hiểu về Lục Viễn một chút, đều biết đây là tuyệt kỹ thành danh của hắn.
Lục Viễn không chỉ thi triển một lần.
Thế nhưng, bây giờ Lục Viễn thi triển cũng không phải để đối phó kẻ địch.
Mà dùng để đối phó với thiên thạch “Ám Tinh” khổng lồ kia.
Mắt thường đã không thể quan sát được.
Nhưng trong vệ tinh, trong kính viễn vọngthiên văn vẫn có thể nhìn thấy, trong vũ trụ, bàn tay khổng lồ kia nhẹ nhàng lật một cái, sau đó vỗ xuống một chưởng.
Giống như thật sự có một người khổng lồ vô cùng to lớn trong vũ trụ, vươn lòng bàn tay đánh về phía thiên thạch.
“Uỳnh uỳnh uỳnh.”
Bàn tay khổng lồ hạ xuống.
Như thể như long trời lở đất, vũ trụ treo ngược.
Đây mới là “phiên thiên ấn” chân chính.
Một chưởng rơi xuống, thiên thạch “Ám Tinh” khổng lồ lập tức vỡ vụn.
Không chỉ đơn giản là vỡ.
Mà là vỡ vụn từng tấc.
Thiên thạch “Ám Tinh” khổng lồ cứ như vậy biến mất.
Vô số mảnh vỡ đều đã nhỏ hơn vô số lần.
Hơn nữa, trong lúc va chạm với Lục Viễn, những mảnh vỡ này gia tốc một cái, lại bị lực hấp dẫn hút vào.
Nhất thời đã đi tới giữa hư không rồi rơi xuống.
Sau đó, có những ngôi sao băng cắt ngang qua bầu trời.
Hay nói đúng hơn là mưa sao băng.
Bầu trời tràn ngập sao băng.
Nhưng những mảnh vỡ thiên thạch đó quá nhỏ.
Còn chưa tới mặt đất đã cháy thành tro tàn.
Trong phút chốc trên bầu trời xuất hiện trận mưa sao băng đẹp lộng lẫy.
“Mau nhìn kìa, là mưa sao băng.”
“Đúng vậy, mưa sao băng thật đẹp.”
“Đó là mảnh vỡ của thiên thạch ‘Ám Tinh’, chúng ta được cứu rồi, trận mưa sao băng này chính là một nghi thức thắng lợi...”
Nhiều người đã sử dụng tất cả các phương tiện để quan sát cảnh tượng này.
Thiên thạch “Ám Tinh” vỡ vụn.
Biến thành mưa sao băng.
Thế giới đã được cứu!
Lục Trường Sinh mỉm cười.
Thiên thạch “Ám Tinh” bị hắn đánh cho nổ tung, nguy cơ thế giới đã biến mất.
Vì vậy, đã đến lúc hắn hoàn thành chuyện cuối cùng.
“Võ đạo!”
Ánh mắt Lục Trường Sinh nhìn vào “võ đại” càng ngày càng cường đại trong hư không.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra.
Lập tức chỉ ra.
“Rắc rắc.”
Chỉ cần một ngón tay, Võ đạo liền vỡ vụn.
Đâu đó trong bóng tối, trong lòng một ít võ giả tăng trưởng lần hai dường như có cảm xúc gì đó.
Chỉ là, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là trong nháy mắt cảm thấy trong lòng rất phiền não.
Võ đạo trong hư không, trong nháy mắt hóa thành mấy mảnh vỡ, bị Lục Trường Sinh nắm trong tay.
Tuy Võ đạo đã bị nghiền nát, nhưng tín niệm Võ đạo vẫn còn.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh còn giữ lại hạt giống Võ đạo cho thế giới này.
Chỉ cần mất mấy chục năm, mấy trăm năm, Võ đạo có thể khôi phục lại.
Thậm chí, nếu như mấy trăm năm, mấy ngàn năm trôi qua, Võ đạo của thế giới này còn có thể tiến thêm một bước.
“Con đường Võ đạo, ta đã lưu lại chỉ dẫn cho các ngươi. Phần còn lại phụ thuộc vào chính bản thân các ngươi.”
“Ta đã lấy được mảnh võ đạo đã tới tay, tới lúc rời đi rồi...”
Lục Trường Sinh quay đầu lại, từ trên cao nhìn thoáng qua mọi người phía dưới.
Có Hướng sư tỷ, có Phí Thiên Lưu, còn cả rất nhiều người quen biết.
Ba năm chung sống, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Hết chương 906.



Bạn cần đăng nhập để bình luận