Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1607: Mười năm cuối cùng cũng xuất quan! (3)

Cũng chỉ có chuyện này mới khiến các vị Thái Ất Tiên Tôn cao cao tại thượng coi trọng.
“Bái kiến các vị Tiên Tôn!”
Lục Trường Sinh hành lễ, dù sao ở đây đều là Tiên Tôn.
Vị trí cao nhất dĩ nhiên chính là Khổ Hải Tiên Tôn.
Ánh nhìn sáng rực rơi xuống người Lục Trường Sinh.
Nhưng lại cũng không mang theo khí thế áp bách.
Rõ ràng là Khổ Hải Tiên Tôn có thiện ý với Lục Trường Sinh.
“Lục Trường Sinh, mười năm rồi, không ngờ mới mười năm mà ngươi đã xuất quan…”
Sắc mặt Khổ Hải Tiên Tôn có chút phức tạp.
Cục diện hiện giờ dĩ nhiên không phải lỗi của Lục Trường Sinh.
Mà bởi Tiên tộc yếu hơn U tộc.
Chính vì nguyên nhân như thế.
Lúc trước Lục Trường Sinh bế quan nên không thể quyết chiến với “Lâm”, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là may mắn.
Nếu lúc trước Lục Trường Sinh đi ứng chiến thì kết cục sẽ thế nào đây?
Với thực lực của “Lâm”, chỉ sợ Lục Trường Sinh đã vẫn lạc từ lâu.
Đương nhiên hiện giờ cũng không khác gì.
Ngày nào Lục Trường Sinh còn chưa thành Kim Tiên Tiên Tôn thì ngày ấy hắn vẫn không có cách nào đấu lại “Lâm” được.
“Khổ Hải Tiên Tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Xin Khổ Hải Tiên Tôn nói rõ…”
Lục Trường Sinh hỏi.
Lần này hắn xuất quan cứ cảm thấy mọi thứ đều rất lạ lùng.
Có lẽ chiến trường Thiên Ngoại đã xảy ra biến cố gì đó mà hắn không biết.
Thế nên lúc này mới nhiều Tiên Tôn mở hội nghị vì hắn như vậy.
Chắc chắn là chuyện vô cùng quan trọng.
Nhưng bất kể là chuyện gì thì Lục Trường Sinh cũng phải biết đầu đuôi rõ ràng đã.
“Lục Trường Sinh, chuyện này cũng không có gì phức tạp, bắt đầu từ lúc ngươi chém giết ‘Khải’…”
Khổ Hải Tiên Tôn không hề giấu diếm.
Mà nói rõ chân tướng một cách kỹ càng.
Đúng là chuyện cũng không có gì phức tạp, Lục Trường Sinh đã hiểu rõ đầu đuôi.
“Khải” còn có một người ca ca, cũng là huyết mạch cấp Vương, gọi là “Lâm”.
Thật ra Lục Trường Sinh biết chuyện này từ lâu rồi.
Nhưng Lục Trường Sinh không biết “Lâm” thế mà công khai ước chiến với hắn.
Quan trọng nhất là kỳ hạn ước chiến đã qua mười năm.
Vì đang bế tử quan nên hắn không tới nơi hẹn được.
Sau đó “Lâm” không ngừng càn quét Hỗn Độn để trả thù.
Mười năm qua vẫn không ngừng nghỉ.
Khiến Tiên tộc rơi vào thế bị động.
Cũng khiến Tiên tộc không ngừng bại lui.
Thậm chí ngay cả phòng tuyến cũng liên tục lùi lại phía sau.
Đương nhiên Tiên tộc không phải là bị “Lâm” ép tới mức này.
Mà bởi xét cho cùng thực lực của Tiên tộc vẫn không bằng U tộc.
Nên mới không dám tạo thành đại chiến.
Nếu không chỉ cần Thái Ất Tiên Tôn ra tay trực tiếp giết chết “Lâm” là được, đâu có chuyện để một tên U tộc cấp độ Tiên Quân cuồng vọng như vậy?
Nhưng Thái Ất Tiên Tôn không thể ra tay.
Một khi ra tay thì Tiên tộc và U tộc sẽ phát sinh đại chiến.
Đến lúc đó ngay cả Đạo Tổ cũng sẽ bị kinh động.
Thế nhưng “Lâm” lại như mồi dẫn lửa, cũng là nhân vật mấu chốt.
Nếu như có thể giải quyết “Lâm”, hơn nữa giải quyết tại phạm vi cấp độ Tiên Quân thì tình cảnh của Tiên tộc sẽ tốt hơn nhiều.
Lại có thể khôi phục trạng thái như trước kia.
Đều là cấp độ Tiên Quân ở trong Hỗn Độn chém giết.
Không đến mức bị “Lâm” liên lục càn quét dẫn tới tổn thất nặng nề.
“Vậy ý của Khổ Hải Tiên Tôn và các vị Tiên Tôn là để Lục mỗ đi ứng chiến đúng không?”
“Đến lúc đó dù Lục mỗ và ‘Lâm’ ai thắng ai thua thì chuyện này cũng có thể kết thúc. Nếu ta thua ‘Lâm’ cũng sẽ không tiếp tục càn quét, Tiên tộc và U tộc cũng có thể khôi phục trạng thái trước kia, đôi bên chém giết trong Hỗn Độn như cũ.”
“Còn chuyện Lục mỗ có phải đối thủ của ‘Lâm’ hay không, có phải sẽ chết hay không, đối với Tiên tộc mà nói cũng không có gì quan trọng đúng không?”
Lục Trường Sinh cất giọng hết sức bình tĩnh.
“Không.”
Khổ Hải Tiên Tôn lắc đầu, nói: “Ngươi sai rồi Lục Trường Sinh. Không phải ngươi không hề quan trọng mà ngược lại ngươi còn rất quan trọng!”
“Tiên tộc chúng ta cần tương lai, mà ngươi lại có được tương lai. Tiên Tôn và thậm chí cả Thái Ất Tiên Tôn tuyệt đối không phải điểm cuối cùng ngươi.”
“Tương lai của ngươi rất rộng lớn, chúng ta sẽ không lựa chọn hy sinh ngươi.”
“Lần này gọi ngươi đến chính vì muốn cho ngươi biết những việc này, cách tốt nhất là ngươi tiếp tục bế tử quan. Có lẽ một trăm năm, một nghìn năm qua đi ‘Lâm’ sẽ không tiếp tục càn quét nữa.”
“Dù sao số lượng tiên công của ngươi cũng đủ để ngươi bế quan hơn một nghìn năm.” Khổ Hải Tiên Tôn lên tiếng.
Đây mới là ý của hắn.
Lục Trường Sinh cứ tiếp tục bế quan là tốt nhất.
Tuyệt đối không nên xuất quan.
Bởi vì một khi xuất quan thì hắn sẽ phải chịu rất nhiều ảnh hưởng.
Vạn nhất Lục Trường Sinh xúc động đi ứng chiến thì cái được không đủ bù mất.
Bên phía Tiên tộc chắc chắn sẽ dốc toàn lực bảo trụ Lục Trường Sinh.
Với ánh mắt của Khổ Hải Tiên Tôn, sao hắn không nhìn ra thiên phú của Lục Trường Sinh được?
Thiên phú như vậy có thể nói là không hề kém “Lâm” với huyết mạch cấp Vương.
Sao Tiên tộc lại lựa chọn hy sinh Lục Trường Sinh được?
Hiện tại Tiên tộc chỉ có một cách.
Kéo!
Một mực kéo dài.
Chỉ cần Thiên giới một ngày không bị công phá thì trận chiến tranh này vẫn có thể tiếp tục.
Một mình “Lâm” đã khiến Tiên tộc chật vật không gì sánh được, mặt mũi cũng đã mất hết.
Nhưng chưa tới mức làm Tiên tộc thua cả trận chiến.
Lục Trường Sinh cười rộ lên.
Hắn khẽ gật đầu, đồng ý với cách nói của Khổ Hải Tiên Tôn.
Sau đó Lục Trường Sinh cũng chậm rãi mở miệng: “Khổ Hải Tiên Tôn, dù ngài nói rất có lý nhưng ta không muốn tránh né.”
“Trước kia không biết thì thôi đi, giờ nếu đã biết thì sao có chuyện tránh né được?”
“Có lẽ Tiên Tôn không biết từ khi Lục mỗ tu hành đến nay chưa bao giờ tránh né chiến đấu. Trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, mà tương lai càng không!”
“Làm phiền Tiên Tôn truyền lời cho U tộc, cứ nói kỳ hạn ‘Lâm’ ước chiến đã qua vậy không tính nữa. Nhưng giờ không như trước, là ta muốn ước chiến với ‘Lâm’.”
“Mười năm sau, đánh một trận trong Hỗn Độn, bất kể sinh tử!”
“Đoàng.”
Lục Trường Sinh vừa dứt lời, toàn bộ điện Tiên Tôn đều chấn động.
Không ai có thể ngờ Lục Trường Sinh không phải đi ứng chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận