Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 122. Cuộc chiến Thần Lực (2)



Chương 122. Cuộc chiến Thần Lực (2)




Điều này khiến cho các trưởng lão Luyện Tạng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Nhờ thế, bọn họ mới biết được sự chênh lệch giữa Luyện Tạng và cảnh giới Thần Lực lớn đến nhường nào.
Trước đây, họ chỉ nghe nói về điều này, cứ nghĩ rằng mạnh hơn Luyện Thể thì cũng chỉ là mạnh hơn người bình thường mà thôi.
Thế nhưng cảnh giới Thần Lực đã có sự lột xác, thay đổi về chất, đã không còn giống với người bình thường nữa.
Từ xưa tới nay, bọn họ vẫn không tin nên luôn có suy nghĩ rằng dù võ giả cảnh giới Thần Lực mạnh hơn hoặc đánh nhau giỏi hơn mười hay mấy chục võ giả Luyện Tạng đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị vây giết.
Còn bây giờ họ mới biết suy nghĩ ấy buồn cười đến thế nào.
Với tình hình này, dù cho có vài trăm Luyện Tạng đến thì cũng có tác dụng gì đâu?
Cử động cũng không nổi, nói gì tới vây giết?
Vào lúc này, Lục Trường Sinh và Yến Kiếm Sinh đang mặt đối mặt, khí thế va chạm nhau.
Hai người đều mới lên tới cảnh giới Thần Lực, đây cũng là lúc ai cũng đang tràn ngập tự tin, không ai chịu lùi một bước.
"Nếu như biết trước ngươi là võ giả cảnh giới Thần Lực, ta sẽ không làm phiền ngươi."
"Nhưng bây giờ ngươi cũng đã giết đến tận Huyết Sát Môn rồi, bởi vậy nhất định phải phân ra cao thấp thôi."
Giọng nói của Yến Kiếm Sinh vang vọng trong đại sảnh.
"Phân cao thấp à?"
Lục Trường Sinh lắc đầu, nói: "Không, là phân sinh tử!"
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh cử động.
Hắn như một con dã thú ngủ đông vừa tỉnh dậy rồi lập tức lao về phía Yến Kiếm Sinh.
Đây là Hổ Phác Thủ, một loại vũ kỹ đơn giản.
Nhưng dù là vũ kỹ đơn giản đến đầu thì một khi đã nằm trong tay Lục Trường Sinh, nó cũng không còn đơn giản nữa.
Hắn muốn ra một đòn có thể đem lại cả tốc độ và khí thế.
"Keng keng."
Lục Trường Sinh chĩa kiếm, lao về phía Yến Kiếm Sinh. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Lục Trường Sinh đã rút kiếm.
Kiếm vừa rút ra, mũi kiếm sắc bén lập tức đã rơi xuống người Yến Kiếm Sinh.
Với tốc độ này, nếu là một võ giả Luyện Tạng thì không có cách nào tránh nổi.
Đừng nói là tránh, dù chỉ muốn nhìn thấy kiếm ảnh thôi cũng đã là hy vọng xa với rồi.
Thế nhưng Yến Kiếm Sinh lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Thậm chí trong mắt Yến Kiếm Sinh, ánh kiếm này còn chưa được tính là nhanh.
Yến Kiếm Sinh nhếch mép cười.
Một giây sau, hắn vung tay lên nhanh như chớp, túm về phía ánh kiếm đầy trời kia.
"Xì."
Mọi thứ như ngừng lại.
Kiếm ảnh trong không trung cũng biến mất, không còn chút tăm tích.
Tất cả mọi người đều thấy được Yến Kiếm Sinh đang dùng bàn tay bằng máu thịt của mình để bắt được đoản kiếm sắc bén trong tay Trang Thập Tam.
Đoản kiếm cắt qua lòng bàn tay của Yến Kiếm Sinh.
Nhưng rồi một cảnh tượng quái dị đã xảy ra.
Rõ ràng lòng bàn tay Yến Kiếm Sinh đã bị kiếm cắt, vậy mà lại chỉ có một ít máu chảy ra.
Khống chế!
Đây chính là sự khống chế một cách tuyệt đối của võ giả cảnh giới Thần Lực với thân thể của mình.
Dù cho có bị thương cũng sẽ không đổ máu.
Thuấn Sát thuật của Lục Trường Sinh lại mất đi hiệu lực một lần nữa.
Thật ra, tốc độ của hắn đã cực kỳ nhanh, thậm chí là lên đến mức cực hạn rồi.
Nhưng phản ứng của Yến Kiếm Sinh còn nhanh hơn thế.
"Xem ra ngươi vừa mới thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực mà thôi, vẫn còn chưa có đầy đủ nhận thức về năng lực của võ giả cảnh giới Thần Lực."
"Chẳng lẽ ngươi không biết rằng phản ứng của võ giả cảnh giới Thần Lực là nhanh nhất ư? Kiếm pháp có nhanh đến mấy cũng không thể khiến võ giả cảnh giới Thần Lực bị thương đâu."
Yến Kiếm Sinh dồn sức vào bàn tay.
"Răng rắc."
Đoản kiếm của Lục Trường Sinh lập tức vỡ nát rồi rơi xuống.
"Dù có dùng khoái kiếm hay khoái đao thì cũng vô dụng thôi."
"Nào, phải dùng nắm đấm, dùng thân thể. Điểm mạnh nhất của võ giả cảnh giới Thần Lực chính là thân thể, là nắm đấm, là sức mạnh của bản thân!"
"Ngày hôm nay, hoặc là ngươi đánh chết ta, hoặc là ta đánh chết ngươi!"
Trong đôi mắt Yến Kiếm Sinh cũng mơ hồ hiện lên sắc đỏ, có vẻ như hắn đang hưng phấn, đang khát vọng một điều gì đó.
Lục Trường Sinh liếc mắt nhìn mảnh vỡ của đoản kiếm dưới đất, sau đó, hắn ném chuôi kiếm trong tay xuống.
Đúng vậy, ngay khi Yến Kiếm Sinh bắt được kiếm của Lục Trường Sinh, hắn đã hiểu rõ điều đó.
Ý thức của võ giả cảnh giới Thần Lực đã dung nhập vào mỗi một tấc da dẻ, máu thịt.
Bởi thế, mỗi tấc da dẻ, máu thịt của họ đều có thể có ý thức.
Dù cho kiếm của hắn có nhanh đến đâu đi nữa, chỉ cần mũi kiếm chỉ vào da của võ giả cảnh giới Thần Lực, làm cho máu thịt kẻ này cảm nhận được áp lực hoặc mũi nhọn là đối phương có thể có phản ứng ngay lập tức. Bởi thế, từ xưa tới nay, các võ giả cảnh giới Thần Lực chiến đấu với nhau sẽ không dùng một kích tất sát, cũng không dựa vào khoái kiếm hay khoái đao để phân định thắng thua.
Đến cảnh giới Thần Lực rồi, thật ra những cái gọi là khoái kiếm, khoái đao đều là vô ích.
Để quyết định thắng bại giữa các võ giả cảnh giới Thần Lực, chỉ có thể dùng sức mạnh và phòng ngự bằng thân thể!
Phòng ngự của thân thể càng mạnh thì sức mạnh lại càng lớn, như thế mới đánh bại được đối thủ.
Nhưng chiêu thức đẹp đẽ khác đều không có bao nhiêu tác dụng cả.
"Như ngươi mong muốn!"
Lục Trường Sinh không triển khai những chiêu thức hoa lệ nữa mà đấm thẳng ra một quyền.
"Rầm."
Đây chính là Kim Cương Quyền, chí dương chí cương.
Cú đấm này của Lục Trường Sinh vừa tung ra, không khí lập tức như bị ép xuống.
Sau đó, một cơn gió lớn nổi lên trong đại sảnh.
"Ha ha, đến đúng lúc lắm!"
Yến Kiếm Sinh cũng cười lớn một tiếng rồi dùng một quyền để nghênh đón.
Hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực một thời gian rồi nên thực lực không hề kém.
Thậm chí, sau khi lên được cảnh giới Thần Lực, Yến Kiếm Sinh đã dựa theo tích lũy nhiều đời của Huyết Sát Môn mà dịch tủy hoán huyết thêm một lần nữa.
Sức mạnh của hắn lúc này đã lên tới hai mươi đỉnh. Hết chương 122.



Bạn cần đăng nhập để bình luận