Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1486: Tiên thú thần phục, dời núi mà đi! (3)

Nói cho cùng tiên thú Thái Cổ cũng không làm gì được Lục Trường Sinh, không tạo được bất cứ uy hiếp gì với Lục Trường Sinh.
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không do dự nữa.
Hắn lập tức đứng dậy, bay thẳng đến vị trí chỗ tiên thú Thái Cổ.
“Vụt.”
Lục Trường Sinh lại hiện thân ở tiên mạch.
Tiên thú Thái Cổ vẫn nằm sấp ở khu vực hạch tâm của tiên mạch.
Song tiên thú Thái Cổ lại không hề ngủ say, mà là thời khắc duy trì lĩnh vực.
“Hừ, ngươi lại tới rồi.”
Tiên thú Thái Cổ miệng nói tiếng người, cất tiếng nói.
Đối phương vẫn luôn có thể nói chuyện.
Trước đó chỉ là khinh thường nói chuyện mà thôi.
Lục Trường Sinh khẽ cười nói: “Xem ra ngươi cũng biết Lục mỗ sẽ trở lại.”
“Chỉ có điều, lần này Lục mỗ trở lại, ngươi không còn may mắn như vậy đâu.”
Tiên thú Thái Cổ giận dữ.
“Chết cho ta!”
Lĩnh vực của tiên thú Thái Cổ nháy mắt thôi động đến cực hạn.
Áp lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng cuốn tới.
Hơn nữa còn xen lẫn sấm sét khủng bố.
Đây là vừa thấy mặt là muốn toàn lực ứng phó chém giết Lục Trường Sinh.
Suy cho cùng, tiên thú Thái Cổ cũng cực kỳ hận Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh lại bất động thanh sắc.
Hắn đã sớm nghĩ tới tiên thú Thái Cổ sẽ có phản ứng như vậy.
Lục Trường Sinh cũng không do dự, thôi động đạo quả trong cơ thể.
“Ầm.”
Hư giới lần nữa buông xuống.
Tiên thú Thái Cổ lại nếm phải mùi vị đau khổ đã từng.
Nó đưa mắt hìn, lại là không gian một màu đen kịt.
Nó lại bị giam trong Hư giới.
“Đáng giận…”
Tiên thú Thái Cổ vô cùng tức giận.
Gào thét liên tục, cố gắng phá vỡ Hư giới của Lục Trường Sinh.
Nhưng như này chỉ có thể là làm việc vô ích. Nơi này là Hư giới, tiên thú Thái Cổ giãy giụa thế nào đều không thấm vào đâu.
“Hừ, ngươi cũng không làm gì được ta.”
Tiên thú Thái Cổ từ bỏ giãy giụa.
Ngược lại bảo vệ kỹ bản tâm.
Hiển nhiên, nó cũng mơ hồ biết tác dụng của “Hư giới”.
Chỉ cần nó bảo vệ kỹ bản tâm, cho dù bị trấn áp, đối phương cũng không làm gì được nó.
Cùng lắm thì dây dưa.
Nếu luận dây dưa, nó không sợ ai.
Lần trước không phải Lục Trường Sinh không thể dây dưa lại nó à?
Lần này cũng như vậy.
Lục Trường Sinh lại từ chối cho ý kiến.
Tiên thú Thái Cổ từ bỏ giãy giụa, đây là một lựa chọn sáng suốt.
Bởi vì có giãy giụa nữa cũng không thấm vào đâu.
Chi bằng bảo vệ kỹ bản tâm.
Tiên thú Thái Cổ đã làm đến bước này.
“Trấn!”
Ba tầng không gian của Lục Trường Sinh đột nhiên trấn áp chặt ý thức tiên thú Thái Cổ.
Nhưng cũng chỉ có thể trấn áp thôi.
Dựa vào ba tầng không gian Hư giới của hắn căn bản không thể tiêu diệt ý thức tiên thú Thái Cổ.
Kế tiếp mới là thời khắc quan trọng nhất.
“Vù.”
Bên trong Hư giới mơ hồ xuất hiện một lỗ đen khổng lồ.
Lỗ đen tản ra một lực hút kinh khủng.
“Đây là cái gì?”
Tiên thú Thái Cổ nhìn thấy lỗ đen to lớn kia, trong lòng bất thình lình sinh ra một tia cảm giác hoảng sợ.
Nó mơ hồ cảm giác được, lỗ đen này hình như không tầm thường, tựa như ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Cho dù là tiên thú Thái Cổ cũng cảm thấy hoảng sợ.
Lục Trường Sinh không có bất kỳ do dự nào, thôi động Hắc Động, trực tiếp nuốt chửng ý thức tiên thú Thái Cổ.
Hắc Động ở giữa Hư giới của Lục Trường Sinh là mô phỏng Thần thông Thôn linh.
Một khi bị cắn nuốt vào Hắc Động, vậy thì sẽ không ngừng tiêu diệt ý thức tiên thú Thái Cổ.
“A…”
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”
“Ta… Làm sao ý thức của ta lại bị tiêu diệt?”
Tiên thú Thái Cổ ở trong Hắc Động phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng chỉ có Lục Trường Sinh có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của ý thức tiên thú Thái Cổ.
Bây giờ tiên thú Thái Cổ ở trong Hắc Động quả thực không có mảy may lực phản kháng.
Trong Hắc Động có một loại lực lượng đáng sợ.
Dễ dàng nghiền nát ý thức tiên thú Thái Cổ.
Đồng thời còn đang triệt để tiêu diệt ý thức tiên thú Thái Cổ từng chút một.
Tuy tốc độ rất chậm.
Thế nhưng, ý thức tiên thú Thái Cổ quả thực đang bị tiêu diệt từng tí.
Bị tiêu diệt hoàn toàn chẳng qua là vấn đề thời gian.
Một khi ý thức bị tiêu diệt, tiên thú Thái Cổ cũng chẳng khác gì đã chết.
Trong lòng tiên thú Thái Cổ tràn đầy sợ hãi.
Nó chưa từng nghĩ tới có một ngày nó sẽ vẫn lạc.
Thực ra, nó coi như là tiên thú “trẻ tuổi”.
Nó còn có thể sống cực kỳ lâu.
Sao có thể chết ngay lúc này được?
Nhưng mà, ở trong Hắc Động, nó tận mắt nhìn thấy ý thức của mình bị tiêu diệt từng chút một.
Ý thức thiếu hụt khiến ký ức của tiên thú Thái Cổ đều xuất hiện vấn đề.
Bị mất đi một số ký ức.
Thậm chí, theo thời gian trôi qua, tình huống nó mất đi ký ức sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Cho đến khi ý thức bị tiêu diệt toàn bộ, nó cũng sẽ biến mất.
Cho dù còn để lại thân thể lại có ý nghĩa gì chứ?
Khi đó, nó không còn là nó nữa.
Khoảnh khắc này, tiên thú Thái Cổ cuối cùng cũng sợ hãi.
Nó cảm nhận được khí tức nguy hiểm của tử vong.
Nếu thật sự phải tiếp tục nữa.
Nó sẽ chết mất!
Khoảnh khắc này, tiên thú Thái Cổ thậm chí hơi hối hận.
Vì sao nhất định phải dây dưa với Lục Trường Sinh?
Cùng lắm thì chạy trốn là được mà.
Tiên mạch ở trong dãy núi Huyết Trạch còn nhiều.
Cùng lắm thì nó đổi tiên mạch thôi.
Đáng tiếc, không có thuốc hối hận.
Nó đã rơi vào trong hiểm cảnh.
Tiên Nhân trước mắt là có biện pháp, cũng có thủ đoạn chém giết nó.
Nó đã thua.
Thua không còn manh giáp!
Nhưng tiên thú Thái Cổ không muốn chết.
“Tha mạng, Thượng Tiên tha mạng.”
“Tiểu thú nguyện thần phục…”
Tiên thú Thái Cổ quyết đoán cầu xin tha thứ.
Ý thức của nó đã bị tiêu diệt một phần trăm
Nhìn như rất ít, nhưng trên thực tế theo ý thức của nó bị tiêu diệt càng nhiều, tốc độ tiêu diệt sẽ càng nhanh.
Cho dù chỉ mới tiêu diệt một phần trăm, nó đã bị mất rất nhiều ký ức.
Tiên thú Thái Cổ lúc này đây chỉ có thể thần phục.
Chỉ có thần phục mới có thể giữ được tính mạng.
Còn mặt mũi?
Một con tiên thú thần phục Tiên Nhân không phải chuyện gì mất mặt hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận