Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2016: Lục Trường Sinh nhất chiến thành danh, khí vận tăng vọt! (4)

Nhưng giờ trên dưới thương hội Vạn Cổ đều không có cách nào, chỉ đành xin Chúa Tể ra tay.
Chúa Tể khẽ cau mày.
Hắn bắt đầu thôi diễn.
Thanh Liên Bảo Đăng là bảo vật quan trọng của thương hội Vạn Cổ, không thể để nó biến mất như vậy được.
Chúa Tể bắt đầu thôi diễn.
Một lát sau Chúa Tể dừng lại.
“Đỉnh Vũ Trụ, Lục Trường Sinh. Thanh Liên Bảo Đăng hẳn là đang ở trong tay Lục Trường Sinh.”
“Nhưng Lục Trường Sinh này là đệ tử chân truyền của Phi Long, hắn khá coi trọng đối phương, thế nên chỉ có thể đường đường chính chính thu hồi Thanh Liên Bảo Đăng, nếu không rất có thể Phi Long sẽ nhúng tay vào, không thì tới lúc đó mọi người cũng khó nhìn nhau, các ngươi hiểu chưa?”
Trong lòng phó hội trưởng run lên.
Sao lại liên quan tới cả Chúa Tể Phi Long thế này?
Nhưng lời Chúa Tể nói không có sai.
Hắn chỉ có thể cung kính hồi đáp: “Vâng thưa Chúa Tể bệ hạ, ta đã nhớ kỹ.”
“Được rồi, đi xuống đi.”
Thế là phó hội trưởng rời đi.
Trước tiên hắn cho người điều tra Lục Trường Sinh tại Đỉnh Vũ Trụ.
Không lâu sau tư liệu đã được mang tới.
Tất cả tin tức liên quan tới Lục Trường Sinh đều nằm trong tư liệu.
Ví dụ như hiện giờ Lục Trường Sinh là Giới Chủ của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang.
Thân phận này cũng không đáng kể.
Chỉ là một Giới Chủ bình thường của thương hội Vĩnh Hằng Chi Quang mà thôi.
Nhưng Lục Trường Sinh còn là đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long.
Hiện giờ hắn còn tham gia Đỉnh Vũ Trụ và thành công đánh bại lôi đài cấp”Chủ Tướng”, bắt đầu quá trình “giữ lôi đài”. Mọi hành động đều có vạn người nhòm ngó.
Thương hội Vạn Cổ không thể lén lút thu hồi Thanh Liên Bảo Đăng được.
Vậy phải làm thế nào để thu hồi Thanh Liên Bảo Đăng đây?
Đau đầu.
Phó hội trưởng rất đau đầu.
“Thôi, đã liên quan tới một vị Chúa Tể thì ta vẫn nên tự mình đi một chuyến thì hơn…”
Phó hội trưởng cắn răng đưa ra quyết định.
Chuyện thế này nhất định hắn phải tự mình ra mặt….
Thời gian thoáng cái trôi qua, cách lần trước chiến đấu với Mạc Vấn đã gần một năm.
Không lâu sau sẽ đến lượt Lục Trường Sinh tham gia trận chiến giữ lôi đài.
Hôm nay Lục Trường Sinh đang điều chỉnh trạng thái trong động phủ.
Thuận tiện để Lâm Thanh Loan và Phương Xuyên đi hỏi thăm xem ai sẽ khiêu chiến với mình?
“Hử?”
Lục Trường Sinh mở mắt.
Hắn thấy Phương Xuyên và Lâm Thanh Loan đều quay lại động phủ.
Hơn nữa Phương Xuyên còn dẫn theo một nam tử xa lạ.
Khí tức trên người đối phương… Nhị cảnh!
Kẻ bất ngờ xuất hiện này cũng là một vị tu sĩ nhị cảnh!
“Phương sư huynh, vị này là…”
Lục Trường Sinh nhìn qua Phương Xuyên rồi hỏi.
Phương Xuyên nhìn Lục Trường Sinh, sau đó giải thích: “Lục sư đệ, vị này là phó hội trưởng của thương hội Vạn Cổ, Đồng Thiên Lâm đạo hữu.”
“Thương hội Vạn Cổ?”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Hắn nghĩ tới Thanh Liên Bảo Đăng.
Thanh Liên Bảo Đăng vốn thuộc về thương hội Vạn Cổ, vì rất nhiều nguyên nhân cuối cùng rơi vào tay Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh biết sớm muộn gì thương hội Vạn Cổ sẽ tìm đến, nhưng cũng không ngờ lại tìm được mình nhanh như vậy.
Tính ra cũng mới một năm.
Đồng Thiên Lâm khẽ nheo mắt, vừa cười vừa nói: “Vị này chính là Lục đạo hữu phải không? Quả là cao đồ của Chúa Tể Phi Long, không hề tầm thường.”
“Lần này ta thay mặt thương hội Vạn Cổ, hy vọng Lục đạo hữu có thể trả lại Thanh Liên Bảo Đăng cho thương hội Vạn Cổ chúng ta, thương hội Vạn Cổ vô cùng cảm kích, xin tặng cho Lục đạo hữu một triệu nguyên tinh thay lời cảm tạ!”
Lời Đồng Thiên Lâm nói khiến Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Một triệu nguyên tinh!
Quả là một con số lớn.
Không hổ là thương hội Vạn Cổ, đúng là tài đại khí thô.
Một triệu nguyên tinh đủ để Lục Trường Sinh bành trướng Chân giới mười lần.
Nhưng so với Thanh Liên Bảo Đăng, một triệu nguyên tinh này thật ra cũng chẳng đáng gì.
Nếu Lục Trường Sinh dùng Thanh Liên Bảo Đăng thì Chân giới đâu chỉ bành trướng được mười lần?
Đối với Giới Chủ mà nói, Thanh Liên Bảo Đăng có thể nói là bảo vật vô giá!
Lục Trường Sinh biết phủ nhận cũng không có tác dụng.
Nếu đối phương có thể tìm ra Lục Trường Sinh, chứng tỏ bọn hắn biết chắc Thanh Liên Bảo Đăng đang nằm trong tay Lục Trường Sinh.
Nhưng đối phương không lén lút giở trò, chứng tỏ cũng có kiêng dè núi Phi Long.
Trong lòng Lục Trường Sinh cũng tự tin.
Thế là Lục Trường Sinh híp mắt, bình tĩnh đáp: “Đồng đạo hữu, ngươi có biết vì sao Thanh Liên Bảo Đăng lại nằm trong tay Lục mỗ không?”
“Không biết.”
Đúng là Đồng Thiên Lâm không biết thật.
Hắn thấy rất có thể là Lục Trường Sinh giết người đoạt bảo.
Dù sao cả năm Giới Chủ đều đã chết.
Chết không đối chứng.
Lục Trường Sinh nói tiếp: “Năm gã Giới Chủ của quý thương hội gặp Lục mỗ trên đường, lúc đầu Lục mỗ không muốn nhiều chuyện nên đã đi vòng qua năm gã Giới Chủ của quý thương hội, nhưng có lẽ năm gã Giới Chủ của quý thương hội cảm thấy Lục mỗ đã nhìn thấy gì đó nên nhất định phải giết người diệt khẩu mới được.”
“Bất đắc dĩ nên Lục mỗ chỉ có thể phản kích. Cuối cùng thu được Thanh Liên Bảo Đăng từ trong thế giới của Cổ Tang.”
“Bất kể nói thế nào Lục mỗ cũng giữ chữ ‘lý’.”
“Bởi vậy tất nhiên Thanh Liên Bảo Đăng là chiến lợi phẩm của Lục mỗ, Đồng đạo hữu thấy đúng không?”
Khi Lục Trường Sinh dứt lời, bầu không khí trong động phủ lập tức trở lên khẩn trương.
Bầu không khí trong động phủ cực kỳ khẩn trương, như thể ngưng đọng lại.
Toàn bộ động phủ trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt.
Thanh Liên Bảo Đăng!
Đó là chí bảo ngay cả thương hội Vạn Cổ không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn tìm về.
Sao có thể từ bỏ chỉ vì một câu của Lục Trường Sinh?
Nhưng dự định ban đầu của Đồng Thiên Lâm rõ ràng không có tác dụng.
Một triệu nguyên tinh không đả động được Lục Trường Sinh.
Sắc mặt Đồng Thiên Lâm dần lạnh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận