Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1253. Bí mật của Đăng Thiên Lộ, mảnh vỡ bia mộ thứ sáu (3)



Chương 1253. Bí mật của Đăng Thiên Lộ, mảnh vỡ bia mộ thứ sáu (3)




Chỉ là một Châu mục thôi.
Coi như đắc tội thần triều Văn Hoa thì như thế nào?
Hắn ngay cả hoàng đế thần triều Đại Càn cũng dám giết, còn sợ một Châu mục?
Lúc này, Châu mục cũng biết tình cảnh của mình khá nguy hiểm.
Hắn cũng không do dự nữa, cười khổ nói: “Lục tiên sinh, lúc trước bản quan cũng không biết đó là Đăng Thiên Lộ. Bản quan còn tưởng rằng là Thiên Ngoại Thần Nhân chiếm cứ phủ thành Sơn Nam, cho nên mới triệu tập cao thủ xử lý Thiên Ngoại Thần Nhân kia.”
“Sau khi người của thần triều đến bản quan mới biết đó là Đăng Thiên Lộ.”
“Bây giờ bản quan đang sứt đầu mẻ trán, cái chức Châu mục này cũng không biết còn có thể ngồi bao lâu nữa, bởi vì thân nhân hoặc là thế lực của những cao thủ kia sẽ làm khó bản quan.”
“Nếu như bản quan biết tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, có thể để các vị đến đó chịu chết? Tội gì phải bận tâm?”
Lục Trường Sinh nghĩ nghĩ, đúng là đạo lý này.
Châu mục không có lý do gì để bắn bọn họ đi chịu chết.
Cái này đúng là tốn công mà không không được việc gì.
Hơn nữa Châu mục không biết chuyện về Đăng Thiên Lộ.
Cho đến khi cao tầng của thần triều nói cho Châu mục, hắn mới biết việc Đăng Thiên Lộ.
“Cao tầng của thần triều đến giải thích thế nào với ngươi?”
Lục Trường Sinh hỏi lại.
“Cao tầng của thần triều đúng là đã xuống, đồng thời cũng tự mình điều tra phủ thành Sơn Nam một phen.”
“Sau khi bọn họ nói đã điều tra rõ ràng, nên đã cho đại quân rút lui, chỉ định phụ cận phủ thành Sơn Nam là cấm khu. Đồng thời cũng giải thích cho bản quan, nói đó là Đăng Thiên Lộ, vô cùng hung hiểm.”
“Một khi tiến vào Đăng Thiên Lộ, chắc chắn phải chết! Chỉ cần các ngươi tiến vào Đăng Thiên Lộ, hầu hết đều đã chết, ai cũng không cứu được.”
“Bản quan cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh rút quân, đến tận hôm nay khi Lục tiên sinh vào châu nha...”
Châu mục hết sức tò mò.
Lục Trường Sinh vì sao lại không chết?
Chẳng lẽ, Lục Trường Sinh không vào Đăng Thiên Lộ?
Nhưng mà như thế cũng không đúng, hắn rõ ràng nhìn thấy Lục Trường Sinh vào đó...
Châu mục không dám hỏi tiếp nữa, nhưng Lục Trường Sinh cũng biết đại
khái ý nghĩ của Châu mục.
Vì vậy, Lục Trường Sinh trầm ngâm nói: “Lúc trước ta cùng mọi người cùng tiến vào phủ thành Sơn Nam, không phải Đăng Thiên Lộ.”
“Bên trong phủ thành Sơn Nam có Đăng Thiên Lộ, tất cả mọi người đều bước vào Đăng Thiên Lộ, nhưng ta do dự chú ý cẩn thận một chút, nên vào Đăng Thiên Lộ muộn hơn mọi người.”
“Kết quả là sau khi chờ mấy ngày, người đi vào Đăng Thiên Lộ người không có một ai đi ra, lúc này ta mới ý thức được xảy ra vấn đề gì đó, càng không dám tiến vào Đăng Thiên Lộ, ngược lại ẩn mình bên trong phủ thành Sơn Nam, vừa ra khỏi đó không lâu, lại phát hiện đại quân đã rút lui.”
Lục Trường Sinh giải thích, hoàn toàn có thể giải thích được.
Nhưng thật ra rất miễn cưỡng.
Châu mục nửa tin nửa ngờ.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không nhất thiết phải khiến Châu mục tin tưởng.
Châu mục tin hay không, đối với Lục Trường Sinh mà nói cũng không quan trọng.
“Châu mục đại nhân, nhiều người đã chết như vậy, ta cũng trở về từ cõi chết.”
“Không biết bồi thường của Châu mục đại nhân đâu rồi ha?”
Lục Trường Sinh nếu đã tới, không thể tay không mà về.
Lần này hắn tiến vào Đăng Thiên Lộ, cũng chính là trở về từ cõi chết, cũng không nhẹ nhàng như hắn nói.
Cho dù không phải Châu mục muốn bọn họ đi chết, nhưng Lục Trường Sinh cũng phải làm thịt Châu mục một tí.
“Bồi thường?”
Châu mục hơi sợ hãi.
Muốn bồi thường cái gì?
Kỳ thật, chết cũng đã chết rồi.
Châu mục dù sao cũng là quan viên cao cao tại thượng, thân nhân những cao thủ kia có thể làm gì bây giờ?
Dân không đấu lại với quan.
Nếu như những cao thủ Thần Thể, Linh Thể kia còn sống, vậy dĩ nhiên không cần sợ Châu mục.
Nhưng bọn họ đã chết.
Mà Lục Trường Sinh lại không giống vậy.
Hắn chính là một cao thủ Thần Thể sống sờ sờ, bây giờ còn đang đứng trước mặt Châu mục.
Châu mục cũng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Lục tiên sinh, ngài muốn bồi thường cái gì?”
“Thần vật!”
“Tốt nhất là thần vật cấp Thần Thể, càng nhiều càng tốt!”
“Trong phủ khố châu nha có thần vật, Lục mỗ muốn hết, một vật cũng không được thiếu!”
Lục Trường Sinh nói ra yêu cầu của mình.
Đây là công phu sư tử ngoạm.
Châu mục đại nhân kinh hãi.
Thần vật đó.
Cho dù hắn là Châu mục, cũng không thể tùy ý lấy ra.
Nếu là sử dụng một thứ, cũng phải báo cáo lến cao tầng, bên trên hồi đáp hắn mới được sử dụng.
Bây giờ Lục Trường Sinh lại muốn tất cả thần vật trong phủ khố châu nha.
Đây là cướp!
“Không được... điều này không thể được đâu!”
Châu mục cự tuyệt.
“Thật sao?”
“Nếu như thế, vậy thì Lục mỗ giết chết Châu mục đại nhân, bản thân tự đi phủ khố lấy là được.”
Lục Trường Sinh cũng lười nói nhảm.
Không đồng ý, vậy hắn tự đi lấy.
Nghe Lục Trường Sinh nói đằng đằng sát khí, Châu mục giật mình kêu lên, nói: “Chờ một chút, chờ một chút.”
“Lục tiên sinh, không cần xúc động như vậy.”
“Thần vật trong phủ khố, bản quan có thể cho ngươi, nhưng hi vọng Lục tiên sinh
tuyệt đối không được để lộ tin tức ra ngoài, nếu không, không chỉ có Lục tiên sinh sẽ gặp phiền phức, mà khả năng đầu bản quan cũng khó mà giữ được...”
Vẻ mặt Châu mục như thể cầu xin.
Hắn nào dám không đồng ý?
Bây giờ không đồng ý, vậy hắn sẽ chết ngay bây giờ.
Nếu như đồng ý, bên trên truy cứu xuống, hắn cũng phải chết.
Nhưng vẫn còn một thời gian nữa.
Hắn có thể từ từ làm tấu chương.
Bây giờ hắn mang thần vật trong phủ khố cho Lục Trường Sinh, sau đó hắn lại mất thời gian dài dằng dặc, từ từ đền bù, che lấp.
Tranh thủ giấu chuyện này đi.
Thậm chí, cùng lắm thì sau khi giấu đi, lập tức từ quan.
Chờ đến khi có quan mới kế nhiệm, việc thần vật trong phủ khố mất đi không có liên quan hệ gì đến hắn.
Chí ít có thể giữ được tính mạng.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, Châu mục rất rõ.
Thế nhưng, Lục Trường Sinh như cười mà không cười, dẫn Châu mục xuống phủ khố.
Phủ khố còn nhiều tiền bạc. Hết chương 1253.



Bạn cần đăng nhập để bình luận