Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1164. Hội tụ khí vận, thần vật tái hiện! Lục Trường Sinh bá đạo, trực diện nghênh đón cường giả khắp nơi! (4)



Chương 1164. Hội tụ khí vận, thần vật tái hiện! Lục Trường Sinh bá đạo, trực diện nghênh đón cường giả khắp nơi! (4)




Thôn này nói nhỏ cũng không phải nhỏ.
Vậy mà vẫn bị một đòn của Lục Trường Sinh hủy diệt.
Có thể tiêu diệt một thôn trong một đòn thì chuyện tiêu diệt thành Thiên Mậu trong một đòn là hoàn toàn có thể.
Hiểu biết của Triệu Thục Oánh với “Thần Nhân” càng sâu sắc hơn.
Tuy nhiên, khi Lục Trường Sinh vừa thu hồi bàn tay, khi hắn nhìn toàn cảnh bên dưới đã biến thành một vùng phế tích, biến hóa phát sinh.
“Vù vù.”
Lục Trường Sinh nhìn thấy gì?
Vốn dĩ thôn xóm bị một đòn của hắn đập thành phế tích.
Giờ phút này vậy mà đang nhanh chóng khôi phục nguyên vẹn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thương.
Đúng, chính là khôi phục.
Phế tích trên mặt đất nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Thay vào đó là thôn xóm phồn hoa như lúc trước.
Chỉ một lát sau, thôn xóm phồn hoa xuất hiện lần nữa, hoàn hảo không chút tổn hại.
Không hề là quang cảnh phế tích lúc trước.
Điều này quả thực quỷ dị.
“Thôn xóm quỷ dị như vậy, hẳn phải có thần vật chứ?”
Bỗng nhiên, một âm thanh xa lạ truyền vào trong tai hai người Lục Trường Sinh.
“Hửm?”
Lục Trường Sinh quay đầu.
Cách đó trăm trượng, từ hư không hiện ra một bóng người.
Cực Cảnh!
Đây là một vị cường giả Cực Cảnh!
Có lẽ là một vị cường giả Cực Cảnh ẩn thân trong thành Thiên Mậu.
Sau khi nhận thấy sự quỷ dị của thôm xóm thì chạy đến.
Hoặc, đối phương vẫn luôn chú ý thôn xóm quỷ dị này, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Lục Trường Sinh giật trước.
Nhưng mặc kệ như thế nào.
Một cao thủ Cực Cảnh chạy đến đây, Lục Trường Sinh không thể thờ ơ.
“Triệu Thục Oánh, ngươi tiến vào thôn xóm tìm kiếm thần vật.”
“Vâng, Lục tiên sinh.”
Triệu Thục Oánh không dám trái lời, bay thẳng đến thôn xóm quỷ dị bên dưới.
Nàng có khí vận trong người.
Nếu để tìm kiếm thần vật, Triệu Thục Oánh cực kỳ phù hợp.
Dù thôn này quỷ dị thế nào, có lẽ Triệu Thục Oánh có thể dùng phương thức không thể tưởng tượng để cướp thần vật.
Về phần Lục Trường Sinh.
Hắn biết rõ, chỉ cần thần vật ở trong nàythì sớm hay muộn đều có thể tìm được.
Biến số lớn nhất là những cường giả Cực Cảnh này.
Hắn biết, hắn không chỉ đối mặt với vị cường giả Cực Cảnh trước mặt này.
Ánh mắt Lục Trường Sinh hướng về bốn phía.
Hắn đứng trong hư không, khoanh tay, giọng điệu lạnh lùng nói: “Giấu đầu lộ đuôi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn kiểm lời?”
“Tất cả xuất hiện đi, Lục mỗ thi thập một thể!”
“Thần vật này, Lục mỗ muốn!”
Giọng nói Lục Trường Sinh không lớn, nhưng giọng điệu lại vô cùng bá đạo, âm thanh quanh quẩn trobng hư không, kéo dài không thôi.
“Hửm?”
“Nói năng thật lớn mật!”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Sánh bằng Tôn Cảnh, hay là có thần vật trấn quốc?”
“Đừng tưởng rằng ngươi vừa mới tới thành Thiên Mậu không lâu, nhiều nhất mới hơn một tháng thôi. Chỉ mới hơn một tháng đã muốn độc chiếm thần vật?”
“Chúng ta đã ẩn núp ở đây ít nhất một năm, ba năm, thậm chí mười năm…”
Sau lời tuyên bố “bá đạo” của Lục Trường Sinh.
Lạp tức, một đám cường giả Cực Cảnh đang núp trong tối không nhịn được.
Tất cả bọn họ hiện thân.
Một đám giận không thể át.
Lục Trường Sinh biết thành Thiên Mậu có rất nhiều Cực Cảnh ẩn núp, nhưng đồng nghĩa, những cường giả Cực Cảnh này tất nhiên cũng biết Triệu gia của thành Thiên Mậu lòi ra một tên Cực Cảnh xa lạ.
Điều này rất bình thường.
Chỉ cần mọi người không quấy nhiễu nhau là đủ.
Nhiều nhất khi thần vật xuất hiện thì tranh đoạt với nhau thôi.
Thế nhưng, Lục Trường Sinh vừa mới đến đến thành Thiên Mậu được hơn một tháng, giọng điệu lại bá đạo như thế, còn muốn độc chiếm thần vật.
Điều này thật sự khiến rất nhiều cường giả Cực Cảnh không nuốt trôi cục giận này.
Dù sao, hiện tại thần vật còn chưa xuất hiện.
Mới chỉ có một tia manh mối và dấu hiệu thôi.
Nhưng những cường giả Cực Cảnh này không nhịn được phải hiện thân, phải “thanh trừng” trước.
Ai cũng biết trở ngại lớn nhất khi tranh đoạt thần vật thật ra vẫn là Cực Cảnh.
Lục Trường Sinh không hành động.
Hắn liếc một đám cường giả Cực Cảnh.
Một người, ba người, năm người, tám người, mười người…
Có it nhất hơn mười vị cường giả Cực Cảnh hiện thân.
Về việc còn người đang ẩn náu hay không, chắc chắn có.
Điều này không thể nghi ngờ.
Thậm chí, Lục Trường Sinh còn cảm nhận được một khí tức mịt mờ.
Dường như không phải Cực Cảnh, nhưng có một tia uy hiếp.
Không hề kém hơn cường giả Cực Cảnh đứng đầu.
Tuy nhiên, khí tức vô cùng mong manh.
Không giống Cực Cảnh, ngược lại khá giống loại khí tức trên người Triệu Thục Oánh.
Chẳng lẽ cũng là người luyện hóa thần vật?
Lục Trường Sinh không rõ lắm.
Tuy nhiên, điều này thật ra không qua trọng.
Một khi thần vật hiện thân, sớm hay muộn vẫn sẽ dẫn tới tranh đoạt.
Đến lúc đó thần vật rơi vào tay ai vẫn phải xem thực lực của ai mạnh hơn thôi.
Mà Lục Trường Sinh có sự tự tin.
Thần vật chắc chắn thuộc về hắn!
Ngay hướng tây bắc tính từ thôn xóm này.
Một đám người áo đen lặng yên không một tiếng động đứng trong rừng cây.
Thế nhưng, nhiều Cực Cảnh như vậy dường như không ai phát hiện một đám người như vậy.
Khí tức trên người những người này đều là khí tức người thường.
Không phải Cực Cảnh.
Ánh mắt nhóm người này từ đầu đến cuối chăm chú quan sát thôn xóm đột nhiên xuất hiện.
“Hơn mười vị Thiên Ngoại Thần Nhân, chậc, thật sự là chiến trường quá lớn!”
“Thần vật a, vốn những thần vật này đều thuộc về chúng ta, thuộc về triều đình, nhưng mấy Thiên Ngoại Thần Nhân, một đám ỷ vào thực lực mạnh mẽ, không hề để triều đình vào mắt.”
“Ta thật mong triều đình sử dụng thần vật trấn quốc, giết chết những Thiên Ngoại Thần Nhân này.”
“Nếu có thể giết thì sao còn chờ đền giờ? Thần vật trấn quốc không phải là vật muốn là dùng được, không đơn giản như vậy…”
Những người này hiển nhiên là người của triều đình.
Nói chính xác là người của thần triều Đại Càn.
Thần triều Đại Càn đứng vững tại Côn Ngô giới trong thời gian dài như vậy, tất nhiên đã từng giao thiệp với cường giả vạn tộc tại Giới Hải.
Bọn họ cũng biết sự “tồn tại” của Giới Hải.
Chẳng qua đám người bọn họ xưng là “Thiên Ngoại”.
Không chỉ cường giả Cực Cảnh cần thần vật.
Tương tự, người của thần triều Đại Càn nhân cũng cần thần vật. Hết chương 1164.



Bạn cần đăng nhập để bình luận