Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1881: Bí cảnh Hoang Cổ! Manh mối của Lâm Thanh Loan!

Hắn nhất định mạnh hơn Toan Nghê!
“Các ngươi thức thời thật…”
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua mấy tu sĩ này.
Phản ứng rất nhanh.
Hắn vừa đến là cầu cứu ngay.
Nhưng Toan Nghê lại khác.
Toan Nghê dù có là thần thú, tính tình cũng vô cùng táo bạo.
Đôi mắt to của nó nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh, thậm chí còn có từng trận tiếng gầm, dường như đang gào thét.
Lục Trường Sinh nhìn qua Toan Nghê.
Ngay sau đó một luồng khí thế kinh khủng phát ra.
“Trấn!”
Lục Trường Sinh khẽ quát một tiếng.
“Ầm.”
Uy áp khủng khiếp nháy mắt rơi xuống trên người Toan Nghê.
Tức khắc trên người Toan Nghê liền như đè lên một ngọn núi.
Không, đó là mười ngọn núi, trăm ngọn núi.
Đè Toan Nghê phẫn nộ gào thét nhưng lại chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể nằm bẹp trên mặt đất.
Nhìn thấy một màn này, mấy tu sĩ trợn mắt há mồm.
Làm sao còn không biết, bóng dáng trước mắt thật sự là một cường giả kinh khủng.
Thế mà chỉ bằng dựa vào khí thế uy áp là có thể trấn áp một con Toan Nghê.
Vậy thì thực lực chân chính sẽ mạnh đến cỡ nào?
“Grào…”
Toan Nghê vẫn giãy dụa kịch liệt.
Nhưng Lục Trường Sinh lại bất động thanh sắc.
Hắn không nói lời nào, cứ như vậy tăng cường uy áp từng chút một.
Đối phó với kẻ hèn Toan Nghê, Lục Trường Sinh thậm chí đều không cần sử dụng Hư giới đại đạo.
Lục Trường Sinh lần lượt truyền âm cho Toan Nghê.
Bảo Toan Nghê thần phục.
Toan Nghê liên tục giãy dụa.
Nhưng theo thời gian trôi qua, biên độ giãy dụa của Toan Nghê cũng càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng Toan Nghê hoàn toàn không giãy dụa nữa, hơn nữa ánh mắt cũng trở nên ôn hoà.
Toan Nghê đã thần phục.
Thần thú bậc này, trời sinh đã có sức chiến đấu kinh người.
Thực lực cao hơn Toan Nghê một chút đều khó có thể làm cho Toan Nghê thần phục.
Muốn làm cho Toan Nghê thần phục thì chỉ có thể hoàn toàn nghiền áp Toan Nghê trên thực lực, để Toan Nghê không sinh ra nửa phần tâm tư chống đối.
Nhìn thấy Toan Nghê đã thần phục, Lục Trường Sinh cũng thu lại uy áp.
Điều này khiến cho trong lòng mấy tu sĩ chấn động vô cùng, đồng thời cũng càng thêm cung kính.
“Các ngươi là tu sĩ ở đâu?”
Lục Trường Sinh trực tiếp hỏi.
Ngôn ngữ hắn dùng cũng là ngôn ngữ viễn cổ, những tu sĩ này tự nhiên có thể nghe hiểu.
“Bọn ta là tu sĩ thành Thạch Bảo, vào trong cấm khu là để tìm thần dược trường sinh. Thành chủ thành Thạch Bảo đại nhân ban bố treo thưởng, phàm là người có thể tìm được thần dược trường sinh trong cấm khu thì sẽ thu làm đệ tử, hoặc là đáp ứng một điều kiện.”
“Vì tìm kiếm thần dược trường sinh, đã có rất nhiều tu sĩ bí quá hoá liều đi tới cấm khu, chỉ tiếc ai cũng không thể tìm được thần dược…”
Trong lòng Lục Trường Sinh chợt động.
“Thành chủ thành Thạch Bảo có tu vi gì?”
“Thành chủ thành Thạch Bảo là Đại Thánh ngưng tụ lực đại đạo! Chỉ là đại hạn đã tới, không thể không tìm kiếm thần dược trường sinh kéo dài tuổi thọ.”
Mấy người gần như là hỏi gì đáp nấy, không dám giấu diếm mảy may.
Bọn họ rất rõ ràng, đối mặt với một cường giả khủng bố có thể trấn áp thần thú Toan Nghê, bọn họ vẫn nên thành thật trả lời câu hỏi.
Nếu có giấu diếm, sợ rằng khó giữ được tính mạng.
“Đại Thánh…”
Lục Trường Sinh hiểu rõ, thành chủ thành Thạch Bảo chỉ là nhất đạo Đại Thánh.
Nhưng ở trong thành Thạch Bảo này đã là cao thủ đứng đầu nhất.
Hơn nữa thần dược trường sinh để kéo dài tuổi thọ.
Hẳn là sinh trưởng trong rừng núi cấm khu này.
Thành chủ thành Thạch Bảo không dám tới rừng núi cấm khu, ngược lại treo thưởng tu sĩ.
Chắc hẳn rừng núi cấm khu này cực kỳ khủng bố, ít nhất có tồn mạnh hơn thành chủ thành Thạch Bảo.
Ví dụ như thần thú Toan Nghê này trên thực tế sánh ngang Đại Thánh, không kém hơn thực lực của thành chủ thành Thạch Bảo, thậm chí mạnh hơn!
Chỉ có điều, Lục Trường Sinh không có hứng thú với thần dược trường sinh.
Điều hắn cảm thấy hứng thú là tin tức liên quan tới Lâm Thanh Loan.
“Các ngươi dẫn đường, mang ta đến thành Thạch Bảo.”
“Vâng, tiền bối.”
Trong lòng mấy tu sĩ mừng rỡ.
Lần này bọn họ gặp phải thần thú Toan Nghê, đại nạn không chết đã rất may mắn rồi, cũng không ôm may mắn trong lòng, không đi tìm thần dược trường sinh nữa.
Chỉ cần có thể trở về thành Thạch Bảo là đủ.
Có Lục Trường Sinh đi cùng, vậy thì sự an toàn của mấy người bọn họ nhất định có bảo đảm.
Ngay sau đó, mấy người một đường đi ra ngoài rừng núi.
Trong lúc đó quả thực có gặp một số dị thú.
Nhưng đều không cần Lục Trường Sinh xuất thủ.
Thần thú Toan Nghê phát ra một tia khí tức là có thể chấn nhiếp những dị thú đó.
Lục Trường Sinh ngồi trên lưng thần thú Toan Nghê, thoải mái nhàn nhã đi tới thành Thạch Bảo.
Khoảng một tháng sau, mấy người cuối cùng cũng ra khỏi rừng núi cấm khu.
Sau đó, một đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía thành Thạch Bảo.
Ước chừng bay ba tháng, rốt cuộc đã tới thành Thạch Bảo.
Lục Trường Sinh đã hiểu biết rõ ràng, người mạnh nhất thành Thạch Bảo là thành chủ.
Cũng chẳng qua là kẻ hèn nhất đạo Đại Thánh thôi.
Thành Thạch Bảo không có nguy hiểm gì, do đó Lục Trường Sinh cũng không cần kiêng kỵ cái gì.
Hắn cũng không muốn lặng lẽ từ từ điều tra.
Hiện tại thứ hắn thiếu nhất là thời gian.
Hắn nhất định phải mau chóng tìm được Lâm Thanh Loan.
Vì vậy Lục Trường Sinh cực kỳ nghênh ngang ngồi trên thần thú Toan Nghê, trực tiếp đi tới cửa thành thành Thạch Bảo.
Ngoài cửa thành còn có một số tu sĩ thủ thành.
Thế nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy Toan Nghê như ngọn núi nhỏ từ trên trời hạ xuống, từng người cả người đều run rẩy.
“Bái… Bái kiến tiền bối!”
Mấy tu sĩ thủ thành âm thanh run run hành lễ với Lục Trường Sinh.
Không trách bọn họ sợ sệt, thật sự đây là thần thú Toan Nghê, sánh ngang Đại Thánh đó.
Một con Toan Nghê là có khả năng có thể làm cho thành Thạch Bảo hủy diệt. Hiện tại Lục Trường Sinh đã hàng phục Toan Nghê, coi Toan Nghê thành tọa kỵ, bọn họ có thể không sợ sao?
“Còn không mở ra đại trận để Lục mỗ vào thành?”
Lục Trường Sinh lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận