Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1112. Vạn loại võ đạo cùng nhau bùng nổ! Pháp Thiên Tượng Địa trảm cự linh! (4)



Chương 1112. Vạn loại võ đạo cùng nhau bùng nổ! Pháp Thiên Tượng Địa trảm cự linh! (4)




Nhưng sức mạnh một rìu của Thiên Ngô Xích, cũng rơi vào đạo thể của Lục Trường Sinh.
Lập tức, đạo thể của Lục Trường Sinh nứt toác trong nháy mắt.
Xuất hiện từng tiếng nứt vỡ.
Giống như một món đồ sứ sắp vỡ nát.
Võ đạo trong cơ thể Lục Trường Sinh cũng không ngừng nứt vỡ.
“Võ đạo của ta đều bị chém đứt rồi...”
Lục Trường Sinh hít một hơi thật sâu.
Võ đạo bị chém giết không phải một, hai loại.
Mà là mấy nghìn loại!
Đúng, chính là mấy nghìn loại.
Hơn ba nghìn loại võ đạo, bị một rìu của Thiên Ngô Xích trực tiếp chém đứt.
Ngay tiếp theo đạo thể cũng gần như tan vỡ.
Chẳng qua, Lục Trường Sinh cuối cùng vẫn chống lại được.
Chém đứt ba nghìn loại võ đạo, nhưng Lục Trường Sinh còn có bảy nghìn loại võ đạo.
Bảy nghìn loại võ đạo này, liên tục cung cấp sức mạnh cho đạo thể.
Vì vậy, đạo thể của Lục Trường Sinh cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Ngược lại thì Thiên Ngô Xích, cơ thể khổng lồ của Cự Linh lại bị một chưởng của Lục Trường Sinh đập trúng.
“Răng rắc.”
Tan vỡ.
Thân thể Thiên Ngô Xích không ngừng nứt vỡ.
Một vạn loại võ đạo của Lục Trường Sinh, cộng thêm sức mạnh đạo thể bộc phát, kinh khủng cỡ nào?
Có thể nói là một kích toàn lực!
Sức mạnh khủng bố cỡ này rơi vào trên người Thiên Ngô Xích.
Cho dù Thiên Ngô Xích là tộc Cự Linh, cho dù nhục thân kim cương bất hoại.
Nhưng bị một chưởng của Lục Trường Sinh đánh trúng, thân thể kim cương bất hoại của Cự Linh cũng không gánh được, trực tiếp vỡ nát.
“Ta thua rồi...”
“Ha ha ha, từng là người ưu tú nhất tộc Cự Linh, nhưng lại thua trong tay Nhân tộc.”
“Lão tổ, Thiên Ngô Xích đã cố hết sức, tộc Cự Linh ta không còn bất kỳ hi vọng nào rồi...”
Ánh mắt Thiên Ngô Xích cũng trở nên đỏ bừng.
Một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, lại rơi nước mắt.
Thiên Ngô Xích rơi lệ!
Hắn khóc, không phải vì bản thân sắp chết.
Mà là vì tộc Cự Linh hết hi vọng rồi.
Thật ra Thiên Ngô Xích chính là hy vọng cuối cùng của tộc Cự Linh.
Hắn là hậu duệ huyết mạch cường đại nhất, thiên phú xuất sắc nhất tộc Cự Linh.
Chỉ tiếc, hắn vẫn chưa trở thành Chiến Thần tộc Cự Linh.
Còn chưa trở thành Lão Tổ tộc Cự Linh, kết quả tộc Cự Linh gặp phải đại địch, bị Võ Tổ bị loài người đánh tan thế giới, cả tộc Cự Linh đều bị tàn sát gần như không còn.
Những người còn sót lại đều bị bắt đi nghiên cứu.
Ngay cả Thiên Ngô Xích cũng bị ném tới tháp Thông Thiên, trở thành tháp linh.
Trên thực tế là “bồi luyện” thiên tài võ giả loài người thôi.
Nhưng Thiên Ngô Xích vẫn chịu nhục.
Trên lưng hắn vẫn mang theo trách nhiệm nặng nề.
Hắn không thể chết được.
Hắn là hy vọng duy nhất của tộc Cự Linh.
Vẫn chờ đến hôm nay.
Chờ được cơ hội tới.
Chỉ cần đánh bại được Lục Trường Sinh, như vậy thì hắn có thể nắm được đường sống.
Chỉ cần có đường sống, thì hắn có hi vọng, tộc Cự Linh có hi vọng.
Bất kể hi vọng xa vời cỡ nào, đó cũng là hi vọng.
Thậm chí, nếu như hắn có thể tu thành Chiến Thần tộc Cự Linh thậm chí là Lão Tổ tộc Cự Linh.
Như vậy thì hắn có thể gây dựng lại tộc Cự Linh.
Lại một lần nữa kéo dài huyết mạch của tộc Cự Linh.
Đáng tiếc, hiện tại toàn bộ đều hết hi vọng rồi.
Hắn đã thất bại.
“Bịch.”
Dù thế nào Thiên Ngô Xích không cam lòng, nhưng cơ thể không gánh chịu được, trong nháy mắt nổ tung.
Thiên Ngô Xích chết rồi.
Bị một chưởng của Lục Trường Sinh giết chết.
Chẳng qua, vẻ mặt của Lục Trường Sinh lại có vẻ rất nghiêm trọng.
Cái chết của Thiên Ngô Xích mang tới cho hắn đả kích rất lớn.
Hơn nữa sự bi thường trên người Thiên Ngô Xích kia, hơi thở không cam lòng, càng khiến cho Lục Trường Sinh mơ hồ hiểu được sự tàn khốc của “Giới Hải”.
Tộc Cự Linh rơi vào kết quả diệt tộc, vậy thì nhân loại thì sao?
Có thể nào Tiên Võ giới sẽ có một ngày kia, cũng sẽ nối gót theo tộc Cự Linh?
Đương nhiên, nghĩ những thứ này đối với Lục Trường Sinh vẫn còn quá sớm.
Hắn có chút lo bò trắng răng rồi.
Dù sao, còn có Võ Đạo Chí Tôn, còn có Đại Thừa, còn có Võ Tổ.
Hoàn toàn không tới lượt Lục Trường Sinh hắn quan tâm.
Nhưng điều này cũng nhắc nhở Lục Trường Sinh.
Bình an, chỉ có ở Tiên Võ giới thôi.
Mà Tiên Võ giới có thể bình an, đó là vì có nhóm cường giả Võ Tổ, Đại Thừa, Võ Đạo Chí Tôn bảo vệ.
Nếu như rời khỏi Tiên Võ giới, tới Giới Hải, thì cũng không thể bình an được.
Thậm chí, trong Giới Hải, vạn giới tranh bá.
Chuyện đó khá là tàn khốc!
Chuyện của tộc Cự Linh không phải là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng.
“Vù.”
Thiên Ngô Xích ngã xuống, phần thưởng tầng thứ bảy của tháp Thông Thiên cũng xuất hiện.
Ánh mắt Lục Trường Sinh lướt qua.
Lập tức hắn nhìn thấy được một quả trái cây.
Quả Đồng Tâm!
Quả trái cây này giống như một trái tim, hình dáng rất giống, hơn nữa còn toả ra một mùi hương kỳ lạ.
Tuy quả Đồng Tâm chỉ có tác dụng với nhục thân từ Chuẩn Thánh trở xuống.
Giống như không có gì quý giá.
Nhưng trên thực tế, quả Đồng Tâm vô cùng trân quý.
Dù sao, quả Đồng Tâm cũng là linh quả “phá cảnh”.
Có thể trực tiếp phá vỡ bình cảnh.
Khiến cho nhục thân trực tiếp tiến vào cấp bậc Địa Thánh.
Loại hiệu quả “phá cảnh” này mới là nguyên nhân khiến quả Đồng Tâm vô cùng trân quý.
Thế gian này, phàm là bảo vật liên quan tới “phá cảnh” thì đều vô cùng quý giá.
Vì vậy, quả Đồng Tâm mới được đặt trong phần thưởng của tầng thứ bảy.
Đủ để thấy được giá trị của quả Đồng Tâm.
Chẳng quả, quả Đồng Tâm này vô dụng với Lục Trường Sinh.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là hứa hẹn với Mặc Không, Gia Lan.
Lục Trường Sinh trực tiếp thu quả Đồng Tâm vào.
Như vậy cũng hoàn thành giao phó của Mặc Không.
Ngoài quả Đồng Tâm, còn có hai bảo vật.
“Đây là... Vòng Cự Linh?”
“Đeo vòng Cự Linh, có thể tăng lên sức mạnh thân thể trong vô thức, từng bước chuyển biến theo hướng ‘Cự Linh’. Nhưng cũng không phải là trực tiếp chuyển hóa thành tộc Cự Linh, mà là có tiềm lực thân thể khủng bố như ‘Cự Linh’.” Hết chương 1112.



Bạn cần đăng nhập để bình luận