Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1731: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh!

Tương đương với việc hạt nhục thân của Lục Trường Sinh sụp đổ.
Trừ khi có thứ giống như đạo quả dung nhập Thiên giới, sau đó đợi Thiên giới một lần nữa “phục sinh” lại bản thể.
Nếu không Liễu Thanh chắc chắn sẽ phải chết!
Đáng tiếc Liễu Thanh lại không có thủ đoạn này.
“Không sai, ta tấn thăng sinh mệnh Hỗn Độn thất bại, nhục thân đang không ngừng sụp đổ. Sở dĩ ta có thể sống đến hiện tại cũng đều dựa vào sức khôi phục, đáng tiếc, sức khôi phục có mạnh hơn nữa thì cũng xây dựng trên cơ sở nhục thân, mà nhục thân vẫn không ngừng sụp đổ, ta chèo chống không được bao lâu nữa…”
Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.
Lục Trường Sinh trầm mặc.
Hắn biết điều Liễu Thanh nói là sự thật.
Liễu Thanh rất nhanh sẽ phải chết.
Trước đây Liễu Thanh từng rất hăng hái, có hy vọng trở thành sinh mệnh Hỗn Độn.
Cũng từng là nhân vật phong vân trong Thiên Quang Thánh Tông.
Nhưng giờ thì sao?
Nhục thân sụp đổ, tử khí quấn thân, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Đây chính là tu hành.
Muốn tiến thêm một bước nhưng cũng có khả năng thất bại trong gang tấc.
“Liễu Thanh đạo hữu, vì sao ngươi lại muốn gặp Lục mỗ?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Liễu Thanh đã không còn nhiều thời gian, hắn cũng không muốn lãng phí chút thời gian ít ỏi ấy của Liễu Thanh.
“Lục đạo hữu, ngươi là vô thượng thiên kiêu, tương lai nhất định có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn. Ta tìm ngươi tới chỉ muốn nhờ ngươi một việc.”
“Kiện Hỗn Độn chí bảo Vân Cung của ta tạm thời giao cho đạo hữu sử dụng, nếu có một ngày, hậu duệ của gia tộc ta có người có thể trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông thì xin nhờ đạo hữu chuyển giao Vân Cung lại cho đối phương.”
“Nếu hậu duệ của gia tộc ta không một ai có thể trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông thì kiện Vân Cung này vẫn thuộc về đạo hữu, liệu đạo hữu có nguyện ý hỗ trợ hay không?”
Liễu Thanh chậm rãi lên tiếng.
Lục Trường Sinh nghe vậy không khỏi cau mày.
Vân Cung?
Đây chính là một kiện Hỗn Độn chí bảo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Rất nhiều sinh mệnh Hỗn Độn cũng không có Hỗn Độn chí bảo.
Đủ thấy nó giá trị thế nào.
Một kiện Hỗn Độn chí bảo còn trân quý hơn cả một tòa thế giới Hỗn Độn. Giá trị của toàn bộ Thiên giới cũng không sánh nổi với Vân Cung trên người Liễu Thanh.
Nhưng giờ Liễu Thanh lại muốn giao Vân Cung cho Lục Trường Sinh?
Điều này khiến Lục Trường Sinh cảm thấy cực kỳ bất ngờ, đồng thời cũng rất nghi hoặc.
“Liễu Thanh đạo hữu, Vân Cung là một kiện Hỗn Độn chí bảo cường đại. Chí bảo mạnh như vậy sao đạo hữu không tự giao cho hậu duệ tộc nhân của mình? Với sức phòng ngự cường đại của Vân Cung, thậm chí có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, cho dù hậu duệ tộc nhân của ngươi tu vi kém một chút nhưng tự vệ hẳn cũng không thành vấn đề.”
Lục Trường Sinh hỏi.
Liễu Thanh lại lắc đầu, nàng thở dài một tiếng: “Bọn họ không giữ nổi Vân Cung. Nếu đưa Vân Cung cho bọn họ thì mới là hại bọn họ, thậm chí còn có thể khiến toàn tộc bị diệt…”
“Chỉ khi nào trở thành thiên kiêu của Thiên Quang Thánh Tông mới có thể giữ được Vân Cung.”
“Huống chi ta tin tưởng Lục đạo hữu. Thậm chí Lục đạo hữu giờ đang là vô thượng thiên kiêu, tương lai chắc chắn có thể trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, với tâm tính của Lục đạo hữu, nếu tộc nhân huyết mạch của ta không sinh ra được thiên kiêu thì ít nhiều gì đạo hữu cũng sẽ trông nom họ giúp ta. Có sinh mệnh Hỗn Độn trông nom, chí ít hậu duệ tộc nhân của ta sẽ không diệt tộc.”
“Đây cũng là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho bọn họ…”
Lục Trường Sinh hiểu ra.
Liễu Thanh sinh ra từ thế giới Hỗn Độn có sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhưng sinh mệnh Hỗn Độn không phải tộc nhân của nàng.
Không có quan hệ trực tiếp gì với nàng.
Trước kia nàng là đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông, thậm chí đã từng là thiên kiêu.
Sinh mệnh Hỗn Độn cũng sẽ kiêng dè một chút.
Nhưng giờ đã khác.
Một khi nàng chết đi, tộc nhân của nàng còn lại gì đây?
Vân Cung sẽ trở thành củ khoai nóng bỏng tay.
Đương nhiên nàng có thể giao Vân Cung cho sinh mệnh Hỗn Độn.
Nhưng nàng lại không tin sinh mệnh Hỗn Độn.
Vậy nên mới giao Vân Cung cho Lục Trường Sinh.
Không chỉ bởi nàng tin tưởng Lục Trường Sinh, mà còn vì Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu.
Dù sau này Lục Trường Sinh trở thành sinh mệnh Hỗn Độn thì cũng có thể tiến rất xa trên con đường sinh mệnh Hỗn Độn này, đến lúc đó chưa chắc hắn đã để ý tới Vân Cung.
Nếu hậu nhân của Liễu Thanh có thiên tài xuất sắc, có lẽ Lục Trường Sinh sẽ tuân thủ lời hứa, giao Vân Cung lại cho hậu nhân của Liễu Thanh.
Nếu là sinh mệnh Hỗn Độn khác, Liễu Thanh không dám đảm bảo đối phương sẽ trả Vân Cung lại cho hậu nhân của nàng.
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Hắn cũng đang phân tích lợi và hại, được và mất.
Lục Trường Sinh nhanh chóng cho ra kết luận.
Điều kiện của Liễu Thanh có rất nhiều cái lợi với hắn.
Một lời hứa tương lai đổi lấy một kiện Hỗn Độn chí bảo.
Đây là chuyện cực kỳ tốt!
Dù về sau phải trả cho hậu nhân của Liễu Thanh nhưng đó cũng là chuyện không biết bao nhiêu năm sau.
Đến lúc đó Lục Trường Sinh đã trở thành sinh mệnh Hỗn Độn, dù trả chí bảo lại cho hậu nhân của Liễu Thanh cũng không thành vấn đề.
Một kiện Hỗn Độn chí bảo cực kỳ quý giá, không lấy thì phí.
“Lục mỗ đồng ý với Liễu đạo hữu.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
Trên mặt Liễu Thanh nở một nụ cười.
“Vù vù.”
Trong tay Liễu Thanh nhanh chóng xuất hiện một cung điện khéo léo đẹp đẽ, tản ra khí tức lớn lao, thần thánh.
Đây chính là Vân Cung!
Liễu Thanh nhìn chằm chằm Vân Cung trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, dường như có chút không nỡ.
“Ta tình cờ thu hoạch được Vân Cung ở một hiểm địa. Nó có thể ngăn cản công kích từ sinh mệnh Hỗn Độn, nhiều năm qua ta dựa vào Vân Cung tránh khỏi không biết bao nhiêu nguy hiểm, nhờ vậy mới có thể thuận lợi trưởng thành đến Đăng Thần cửu giai, thậm chí có hy vọng đánh sâu vào cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận