Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 183. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh! (2)



Chương 183. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh! (2)




Lục Trường Sinh cũng hiểu rõ.
Đối phương đã biết hắn cũng là một võ giả cảnh giới Thần Lực.
Không cần biết đối phương có tự tin đánh thắng được mình hay không, nhưng dù thế nào thì đối phương cũng sẽ không dễ dàng ra tay.
Thắng thì cùng lắm chỉ được một viên Bách Niên Lôi Quả.
Thua thì Tiêu gia rất có thể sẽ sụp đổ.
Đây mới là đạo xử thế của thế gia đại tộc.
Hơi một tí lại dốc toàn bộ lực lượng của gia tộc thì sẽ không tồn tại lâu được.
Lục Trường Sinh nhìn kỹ đối phương.
Vị võ giả cảnh giới Thần Lực này của Tiêu gia là một người thông minh.
Nếu đối phương đã nhún nhường, hơn nữa còn dâng lên Bách Niên Lôi Quả thì Lục Trường Sinh đương nhiên cũng sẽ không so đo nữa.
Thế nên Lục Trường Sinh đưa tay nhận hộp gỗ.
Hắn thu đao, lập tức đi về phía cửa lớn.
Lục Trường Sinh quay về khách điếm.
Đường về rất bình yên, không gặp phải rắc rối gì cả.
Rõ ràng người của Tiêu gia hiểu rất rõ tình hình hiện tại, biết hắn là võ giả cảnh giới Thần Lực nên không dám làm bậy.
Chuyến đi này tuy nhiều trắc trở nhưng cuối cùng cũng lấy được Bách Niên Lôi Quả, hơn nữa còn tiết kiệm được chín nghìn lạng bạc.
Dù sao thì Tiêu gia chắc chắn không dám đòi tiền Lục Trường Sinh.
“Quả nhiên cứ vung đao là đúng đắn nhất!”
Lục Trường Sinh thấp giọng thì thào.
Chuyện này rõ ràng phía Tiêu gia đuối lý.
Thế nhưng dù Tiêu gia đuối lý thì sao?
Nếu không phải Lục Trường Sinh tìm tới tận cửa, hơn nữa còn là một võ giả cảnh giới Thần Lực thì sao võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia lại dễ nói chuyện như vậy chứ?
Cái Tiêu gia nhìn không phải là lý, mà là đao trong tay Lục Trường Sinh kìa!
Chỉ cần đao của hắn đủ sắc bén, thực lực đủ mạnh nên dù hắn làm thịt gia chủ Tiêu gia ngay trước mặt họ đi nữa thì Tiêu gia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dâng Bách Niên Lôi Quả lên.
Những việc trải qua trong chuyến đi này khiến trong lòng Lục Trường Sinh cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Có lẽ vốn hắn vẫn thích cuộc sống không phải kiêng dè gì, cứ tùy tâm sở dục thế này.
Lục Trường Sinh muốn luyện hóa Bách Niên Lôi Quả luôn.
Có điều tuy hắn chắc mẩm Tiêu gia không dám giở trò gì nhưng bất kể thế nào vẫn nên cẩn thận một chút.
Người trong giang hồ có thủ đoạn xấu xa dơ bẩn nào mà không dám dùng đâu?
Khách điếm này cũng không an toàn.
“Đã ba ngày rồi, cũng không còn việc gì nữa, có thể quay về thuyền của thương hội Viễn Dương luôn.”
Lục Trường Sinh vốn định đợi bốn ngày rồi mới quay lại thuyền.
Nhưng giờ hắn muốn luyện hóa Bách Niên Lôi Quả, lên thuyền sẽ an toàn hơn.
Thế nên Lục Trường Sinh trả phòng rồi quay về thuyền của thương hội Viễn Dương.
Trên thuyền không có mấy người.
Chỉ còn một ít hộ vệ và thủy thủ ở lại.
Tác Phỉ cũng đã xuống thuyền dạo chơi.
Có điều Lục Trường Sinh cũng thích yên tĩnh như vậy.
Hắn quay lại khoang thuyền, lấy Bách Niên Lôi Quả ra.
“Bắt đầu thôi.”
Lục Trường Sinh vận chuyển bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo.
Đây không phải lần đầu tiên hắn luyện hóa kỳ trân, thế nên có thể nói là đã quen tay hay việc.
Sau mấy canh giờ Lục Trường Sinh mở choàng mắt.
“Lại thêm một lần dịch tủy hoán huyết, giờ ta hẳn là đã có sức mạnh bảy mươi đỉnh!”
Mắt Lục Trường Sinh xẹt qua một tia sáng.
Khoảng cách với “cấp độ Bách Đỉnh” ngày càng gần rồi.
Hắn mở bảng thuộc tính ra.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 824 (Tiềm long tại uyên)
Bí pháp Đúc Kiếm Khí Huyết: Đúc kiếm 3 tháng 24 ngày
Hãi Lãng Ý Cảnh: Tiến độ 5%
Bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo: Tầng thứ hai
Ngư Dược Long Môn Cửu Trọng công: Tầng thứ hai
Bí pháp Cửu Tự Lôi Âm: Viên mãn (Tàn)
Trên bảng thuộc tính, quả nhiên bí pháp Càn Thiên Hóa Bảo đã lên tới tầng thứ hai.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh cảm giác trạng thái của mình dạo gần đây càng lúc càng tốt.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn thấy khoảng cách “lần thứ ba vượt Long Môn” cũng không còn xa nữa.
Đến ngày thứ tư thì Long Sa trở lại.
Long Sa vừa trông thấy Lục Trường Sinh đã sợ rụt cả cổ, chỉ hận không thể vùi đầu vào đũng quần, vội cúi đầu chui vào khoang thuyền của mình luôn.
Tác Phỉ cũng đã quay lại.
Trông thấy Lục Trường Sinh nàng rất vui vẻ.
“Đao tiên sinh, sao ngài quay về sớm vậy?”
Tác Phỉ kinh ngạc hỏi.
“Ta vừa về không lâu.”
Lục Trường Sinh ngừng một lát rồi lại hỏi: “Tiểu thư Tác Phỉ có trông thấy Vân Hải Đường không?”
“Vân tiểu thư còn chưa quay lại à?”
Tác Phỉ cũng rất nghi hoặc.
Nàng hỏi mấy người canh thuyền, được biết Vân Hải Đường vẫn chưa quay lại thật.
Chỉ là thuyền của thương hội Viễn Dương ngày mai mới rời khỏi Hỏa Long quốc, vẫn còn chút thời gian.
Nhưng hôm sau vẫn chưa thấy Vân Hải Đường quay lại.
Lục Trường Sinh nghĩ chắc Vân Hải Đường có việc chậm trễ, hoặc là tạm thời sẽ không quay về thành Trạm Hải.
Thế nhưng hắn cũng không bận tâm lắm.
Thuyền của thương hội Viễn Dương sẽ không vì một người chưa quay lại mà lùi ngày khởi hành.
Các thủy thủ và hộ vệ cũng lục tục quay về thuyền.
Người của thương hội Viên Dương bắt đầu chuyển từng thùng hàng đầy ắp lên thuyền.
Tác Phỉ mở một thùng ra, cẩn thận kiểm tra hàng hóa.
“Không tệ, năm nay sản lượng hương liệu không cao, hẳn là có thể bán được giá tốt đấy.”
Tác Phỉ rất hài lòng.
Khi người của thương hội Viễn Dương đang chuyển hàng hóa lên thuyền thì đột nhiên có một nhóm người vọt tới bến tàu, hơn nữa còn đi thẳng tới chỗ thuyền của thương hội Viễn Dương.
Đội hộ vệ trên thuyền thấy thế cũng lập tức triệu tập người của mình chặn đường.
“Đây là thuyền của thương hội Viễn Dương, các ngươi là ai?”
Một hộ vệ hỏi.
“Thuyền của thương hội Viễn Dương? Đúng là tìm các ngươi đấy!”
“Tất cả mọi người lập tức rời thuyền, trước khi chúng ta tìm ra Vân Hải Đường thì các ngươi không được rời khỏi đây.”
Một đám võ giả quát lớn.
“Vân Hải Đường?”
Người của thương hội Viễn Dương đều biết Vân Hải Đường.
Thế nhưng Vân Hải Đường vốn không hề quay lại thuyền.
Có điều họ giải thích thế nào cũng vô dụng.
“Chúng ta là đệ tử của Thần Hỏa Cung. Vân Hải Đường ăn trộm hỏa chủng của Thần Hỏa Cung, giờ chúng ta nghi ngờ Vân Hải Đường đã trốn lên thuyền của thương hội Viễn Dương các ngươi.” Hết chương 183.



Bạn cần đăng nhập để bình luận