Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1733: Cái chết của Liễu Thanh, Vân Cung đổi chủ, lời hứa của Lục Trường Sinh! (3)

Trong giọng nói của Lục Trường Sinh đã ẩn chứa sát ý lạnh băng.
Hắn là vô thượng thiên kiêu.
Quyền hạn ngang hàng với sinh mệnh Hỗn Độn của Thiên Quang Thánh Tông.
Nếu Lục Trường Sinh thật sự vận dụng quyền hạn thì dù có giết đám người của Liễu gia cũng không ai dám nói một lời.
Đây chính là vô thượng thiên kiêu!
“Ngươi…”
Người của Liễu gia toàn thân run lên.
Cho dù là bọn hắn đã phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng có thể làm gì đây?
Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu!
Bọn hắn cũng dựa vào quan hệ mới có thể đi vào Thiên Quang Thánh Tông.
Ở đây đối kháng một vị vô thượng thiên kiêu ư?
Có chết cũng là chết vô ích.
“Chúng ta đi.”
Cuối cùng bọn hắn vẫn không dám gây sự mà uể oải rời đi.
Thấy cảnh này, đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông xung quanh cũng dần tán đi.
Nhưng cũng có một số đệ tử nhìn mãi động phủ của Lục Trường Sinh, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau ngày hôm nay, gần như toàn bộ Thiên Quang Thánh Tông đã truyền đi một tin tức.
Hỗn Độn chí bảo trên người Liễu Thanh rơi vào tay Lục Trường Sinh.
Nhưng vậy thì đã sao?
Lục Trường Sinh là vô thượng thiên kiêu, dù có Hỗn Độn chí bảo thì người khác cũng không thể tranh được.
Chuyện của Liễu gia chỉ là việc nhỏ, Lục Trường Sinh không để trong lòng.
Hắn vẫn phải tiếp tục tăng cường hạt nhục thân.
Tương đương với việc tiếp tục tăng cao tu vi.
Tu vi Đăng Thần ngũ giai vẫn rất thấp.
Lục Trường Sinh muốn tăng tu vi cũng rất đơn giản, chỉ cần tăng cường hạt nhục thân là được.
Mà tăng cường hạt nhục thân sẽ cần rất nhiều thiên tài địa bảo, mà những thứ đó đều cần tới điểm cống hiến.
Lục Trường Sinh vẫn phải nghĩ cách thu hoạch điểm cống hiến trước.
“Điểm cống hiến…”
Lục Trường Sinh thở dài một tiếng.
Lúc trước hắn từng thu được hơn một triệu điểm cống hiến.
Hắn từng cho là mình sẽ không thiếu điểm cống hiến.
Nhưng giờ xem ra hắn vẫn thiếu rất nhiều điểm cống hiến.
Đương nhiên Lục Trường Sinh có thể không dùng tới rất nhiều thiên tài địa bảo.
Nhưng không cần thiên tài địa bảo thì phải dùng thời gian tích lũy từng giờ từng phút.
Sử dụng thiên tài địa bảo thật ra là cách tiết kiệm thời gian dài dằng dặc.
Cũng chỉ có Lục Trường Sinh đã ngưng tụ chân linh, còn có năng lực phân tích khủng bố mới dám nói mình có thể dùng thiên tài địa bảo để tiết kiệm thời gian.
Những người khác cũng không dám nói câu nói này.
Dù sao phần lớn tu sĩ dù có thiên tài địa bảo cũng không có cách nào tăng cường nhục thân.
“Để xem có nhiệm vụ nào không?”
Lục Trường Sinh bắt đầu xem trong ngọc bài thân phận có nhiệm vụ thích hợp với mình hay không.
Hắn là vô thượng thiên kiêu.
Quyền hạn của hắn rất cao.
Muốn tra tìm nhiệm vụ gì cũng có thể tra ra một cách chính xác.
Thậm chí nhận nhiệm vụ cũng được ưu tiên.
Thực lực của Lục Trường Sinh đã là Đăng Thần ngũ giai cực hạn.
Thậm chí còn có Hỗn Độn chí bảo Vân Cung trong tay.
Bởi vậy Lục Trường Sinh cũng không để ý độ khó khăn của nhiệm vụ.
Hắn chỉ để ý tới phần thưởng.
Chỉ cần là nhiệm vụ từ cấp độ sinh mệnh Hỗn Độn trở xuống thì Lục Trường Sinh đều có thể thử làm một lần.
Lục Trường Sinh không ngừng chọn lọc.
Đáng tiếc nếu muốn giống lần trước, chỉ cần một lần làm nhiệm vụ đã thu được hơn trăm vạn điểm cống hiến thì quá khó.
Vả lại lần trước cũng không phải nhiệm vụ.
Mà là chuyện sinh mệnh Ám Vực đột ngột bùng phát.
Chuyện như thế không thể xảy ra liên tục được.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, đào khoáng có vẻ khá thích hợp hắn.
Lần trước ở Lạc Kim giới, Lục Trường Sinh đã có thu hoạch rất lớn.
Đương nhiên không tới Lạc Kim giới được thì có thể đổi chỗ khác, đổi một loại khoáng thạch khác.
“Huyễn Linh khoáng, một trăm cân một điểm cống hiến.”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
Đây là một nhiệm vụ trường kỳ.
Chỉ cần có thể thu hoạch Huyễn Linh khoáng là được.
Có đi mua cũng được.
Nhưng thực ra ngoại giới không có Huyễn Linh khoáng.
Huyễn Linh khoáng này là thứ rất cần thiết với các thế lực lớn, giá trị cực kỳ trân quý.
Khu sinh sản lớn nhất là vực sâu Huyễn Linh.
Nơi đó không phải một tòa thế giới Hỗn Độn mà là một kỳ quan trong Hỗn Độn.
Vực sâu Huyễn Linh này vô cùng nguy hiểm.
Một khi xâm nhập vực sâu Huyễn Linh, tâm linh của tu sĩ thời thời khắc khắc đều sẽ bị các loại sức mạnh trong vực sâu Huyễn Linh lôi kéo.
Chỉ bất cẩn một chút tâm linh sẽ bị ăn mòn, dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vậy trừ khi tu sĩ cực kỳ tự tin với tâm linh của mình mới dám đi đào Huyễn Linh khoáng.
“Ta đã có tâm linh bất hủ, hẳn là rất ít sức mạnh có thể ảnh hưởng tới tâm linh của ta…”
Trong lòng Lục Trường Sinh hơi động.
Như thế vực sâu Huyễn Linh này ngược lại là rất hợp với hắn.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh trực tiếp nhận luôn nhiệm vụ Huyễn Linh khoáng.
Lục Trường Sinh đứng dậy rồi ra khỏi động phủ, đồng thời điều động đại trận truyền tống, truyền tống tới thế giới Hỗn Độn gần vực sâu Huyễn Linh nhất.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã đến một tòa thế giới Hỗn Độn xa lạ.
Hắn mở bản đồ ra xem xét.
Vực sâu Huyễn Linh cách tòa thế giới Hỗn Độn này một quãng đường nhất định.
Lục Trường Sinh lấy phi thuyền ra, đi về phía vực sâu Huyễn Linh.
Lục Trường Sinh nhanh chóng tới vực sâu Huyễn Linh.
Hắn nhìn lỗ đen to lớn trước mắt.
Đúng, từ xa nhìn lại đó đúng là một lỗ đen.
Nhưng nhìn kỹ bên trong lại sâu không thấy đáy.
Vị trí này cũng có chút vắng vẻ.
Đã ra khỏi phạm vi Bách Hoa Vực.
Nằm ngay phụ cận Bách Hoa Vực.
“Hỗn Độn kỳ quan…”
Đây cũng là lần đầu Lục Trường Sinh trông thấy Hỗn Độn kỳ quan, trong lòng cảm thấy vô cùng hào hứng.
Hỗn Độn kỳ quan khác biệt với thế giới Hỗn Độn.
Một khi thế giới Hỗn Độn hình thành thì sẽ rất vững chắc.
Thế nhưng trong Hỗn Độn kỳ quan có thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Một số thời khắc, trong một đêm Hỗn Độn kỳ quan còn có thể bị chôn vùi và biến mất.
Ngay cả tất thảy mọi thứ trong kỳ quan đều hóa thành bột mịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận