Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1993: Bí ẩn của linh hồn! Lục Trường Sinh thông qua trăm bậc thang linh hồn, tiến vào thành Thiên Long! (5)

Phương Xuyên biết rõ, về sau linh hồn vẫn có thể tăng cường.
Nhưng nhất định phải gặp được cơ duyên.
Loại cơ duyên này vạn người không có một, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Ngay cả sư tôn Chúa Tể Phi Long cũng không có cách nào trợ giúp người khác tăng cường linh hồn.
Hắn không thể ngờ, người trước mắt vậy mà lại có thể tăng cường linh hồn?
Lúc này Phương Xuyên dám khẳng định, chắc chắn Lục Trường Sinh đã tăng cường linh hồn.
Nếu không thì không thể có biểu hiện khác thường như vậy được.
Trước và sau khác biệt quá lớn.
Thế nhưng Lục Trường Sinh tăng cường linh hồn bằng cách nào?
Phương Xuyên cũng ôm đầy nghi vấn.
Hắn chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Để xem rốt cuộc Lục Trường Sinh có thể đi tới bước nào?
Tăng cường linh hồn cũng phải xem có thể tăng cường bao nhiêu mới được.
Có thể thông qua trăm bậc thang linh hồn hay không mới là mấu chốt.
Bậc thang thứ năm mươi, bậc thang thứ sáu mươi, bậc thang thứ bảy mươi, bậc thang thứ tám mươi…
Lục Trường Sinh một đường lao vọt đi, thoáng cái đã đến bậc thang thứ tám mươi.
Đến lúc này Lục Trường Sinh lại cảm nhận được áp lực.
Đủ thấy linh hồn của hắn có lẽ vẫn không bằng Lâm Thanh Loan.
Nhưng đã có thể thấy được bậc thang thứ một trăm phía trước.
Khoảng cách đã rất gần.
Giờ mới có một chút áp lực, hẳn là hắn vẫn có thể thông qua bậc thang linh hồn thứ một trăm và tiến vào thành Thiên Long.
Thời gian trôi qua từng giờ.
Lục Trường Sinh phải gánh áp lực cực lớn nhưng vẫn bước từng bước một, không lâu sau đã đi tới bậc thang thứ chín mươi lăm.
Lúc này mỗi một bước của hắn đều rất miễn cưỡng.
Bậc thang thứ chín mươi sáu, bậc thang thứ chín mươi bảy, bậc thang thứ chín mươi tám, bậc thang thứ chín mươi chín…
Cuối cùng Lục Trường Sinh đã bước qua bậc thang linh hồn thứ một trăm, thuận lợi tiến vào thành Thiên Long.
“Phù…”
Lục Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đến thành Thiên Long, áp lực khủng bố ở khắp mọi nơi kia cũng biến mất.
“Cuối cùng cũng tới được thành Thiên Long…”
“Vừa rồi suýt nữa đã không gánh được áp lực.”
“Nhưng nếu chỉ khớp tần suất một lần thì cường độ linh hồn tăng lên cũng không quá lớn. Có lẽ phải khớp tần suất hai hoặc ba lần thì cường độ linh hồn mới có thể tăng mạnh.”
“Nhưng cơ hội như thế chỉ có thể gặp mà không thể cầu, lần sau không biết mất bao lâu mới lại gặp được…”
Trong lòng Lục Trường Sinh lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng may mà cuối cùng hắn cũng đã tới được thành Thiên Long, cũng coi như không có thất hẹn với Lâm Thanh Loan.
“Chúc mừng ngươi đã thành công thông qua bậc thang linh hồn, tiếp theo là đợt khảo hạch thứ hai, đây là hồn đồ, trong trăm năm ngươi cần ghép lại hồn đồ hoàn chỉnh. Người cuối cùng chắp vá ra chín bức hồn đồ sẽ có cơ hội trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể Phi Long. Nhưng chỉ cần ghép được hồn đồ, dù không thể trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể thì cũng có khả năng trở thành đệ tử ký danh.”
Lại có một kẻ siêu thoát tới giới thiệu nội dung cặn kẽ của khảo hạch thứ hai tại thành Thiên Long với Lục Trường Sinh.
“Ghép hồn đồ?”
Lục Trường Sinh nhìn theo tầm mắt của đối phương.
Quả thật có từng mảnh vỡ rải rác.
Có vẻ phải ghép thành một đồ án hoàn chỉnh.
Đó chính là hồn đồ.
Mấu chốt là những hồn đồ này không phải thứ người bình thường có thể nhìn thấy.
Chỉ khi nào cường độ linh hồn đạt tới một mức nhất định mới có thể thấy được.
Còn việc ghép thành hồn đồ?
Lại càng cần phải lý giải về linh hồn ở một mức nhất định mới có thể ghép thành hồn đồ được.
“Những người trước đó đã thông qua bậc thang linh hồn đâu rồi?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Bọn họ đã bắt đầu ghép hồn đồ rồi.”
Lục Trường Sinh theo tầm mắt của đối phương, quả nhiên đã thấy rất nhiều người đang ghép hồn đồ.
Trong đó có một bóng người rất quen thuộc, chính là Lâm Thanh Loan.
Lúc này Lâm Thanh Loan đang chăm chú ghép hồn đồ, không hề hay biết Lục Trường Sinh cũng đã tới được thành Thiên Long.
“Được, để ta thử xem sao.”
Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó bắt đầu ghép hồn đồ.
Thế nhưng hắn vừa bắt đầu đã cảm thấy vô cùng khó khăn.
Có rất nhiều hồn đồ hắn không thể nhìn thấy, thử hỏi phải ghép thành hồn đồ thế nào đây?
Việc này có yêu cầu rất cao về cường độ linh hồn.
Cứ tiếp tục thế này thì ngay cả một bức hồn đồ Lục Trường Sinh cũng không thể ghép ra được.
Phải nghĩ cách khác!
“Muốn ghép lại hồn đồ thì cường độ linh hồn là thứ rất quan trọng.”
“Xem ra vẫn phải nghĩ cách khớp tần suất một lần nữa để tăng cường linh hồn mới được.”
“May mà lần này vẫn có kỳ hạn trăm năm như cũ, như thế cũng thoải mái hơn…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong lòng hắn cũng đã có quyết định.
Lục Trường Sinh điều chỉnh tần suất linh hồn một lần nữa.
Hy vọng có thể khớp với tần suất linh hồn tại chiều không gian khác lần nữa, sau đó hấp thu sức mạnh linh hồn để tăng cường linh hồn của bản thân.
Nhưng chuyện thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Rốt cuộc lúc nào có thể khớp thì chính Lục Trường Sinh cũng không biết rõ.
Hắn chỉ là muốn thử một lần mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, Lục Trường Sinh không hề nhúc nhích, tựa như đang minh tư khổ tưởng nhưng làm thế nào cũng không thể ghép thành hồn đồ.
Vốn Phương Xuyên còn ký thác kỳ vọng ở Lục Trường Sinh, còn cảm thấy Lục Trường Sinh không tầm thường, nhưng thấy Lục Trường Sinh mất mấy năm vẫn không thể ghép được một bức hồn đồ thì đã mất sạch hứng thú với Lục Trường Sinh, không còn quan tâm tới hắn nữa.
Theo thời gian trôi qua, kỳ hạn trăm năm của rất nhiều người cũng đã tới.
Trong đó có Lâm Thanh Loan.
Trong một năm cuối cùng, rốt cuộc Lâm Thanh Loan lại ghép thêm được một bức hồn đồ.
“Tách.”
Lâm Thanh Loan mở mắt, dừng tay.
“Bảy bức hồn đồ, đây chính là cực hạn của ta rồi… Đáng tiếc không ghép đủ chín bức hồn đồ, không biết có thể trở thành đệ tử chân truyền của Chúa Tể không nữa…”
Lâm Thanh Loan cảm thấy hơi đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận