Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 173. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển!



Chương 173. Rời bến gặp sóng lớn, ngộ đạo khi nhảy xuống biển!




“Đà quốc” chính là một trong số đó, nghe nói quốc gia đó ở rất xa, vượt qua nghìn dặm đường, dù đi đường biển thì mất một hai năm cũng chưa chắc đã về tới Đà quốc được.
Thời gian quá dài mà Lục Trường Sinh cũng không nghĩ tới chuyện đi Đà quốc.
Lục Trường Sinh lại hỏi thêm vài người, nhưng phần lớn các thương nhân ngoại quốc đều sẽ quay về quốc gia của họ, hơn nữa những nơi ấy đều rất xa xôi.
Nơi gần nhất cũng mất thời gian một hai năm, thậm chí có nơi còn mất ba bốn năm đi đường.
Còn chuyện thuê thuyền của thương nhân ngoại quốc thì lại càng khó, bởi một chiếc thuyền lớn nếu muốn rời bến sẽ cần rất nhiều nhân lực vật lực, không phải chỉ cần mấy nghìn lạng bạc là được.
“Mau, mau, nhanh dọn hết hàng của chúng ta lên thuyền, chúng ta phải lên đường rồi.”
“Chuyến đi đảo Hỏa Long này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.”
“Đúng vậy, đợt này đang là lúc các loại hương liệu trên đảo Hỏa Long vào mùa, phải tới mua một ít hương liệu đem về, đây là món hàng giá trị lớn, có thể kiếm lời không ít đấy.”
Bên cạnh bến tàu có mấy thuyền viên đang bàn luận sôi nổi.
Những thuyền viên này có người là thương nhân ngoại quốc, cũng có người của thành Trạm Hải.
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động, hắn biết đảo Hỏa Long, đây là một hòn đảo lớn nằm cách thành Trạm Hải không xa lắm.
Nói là đảo lớn bởi nó đúng là cực kỳ khổng lồ, trên đảo có Hỏa Long quốc, nổi tiếng vì các loại hương liệu quý hiếm.
Thời gian mười ngày nửa tháng rất phù hợp với tình trạng của Lục Trường Sinh bây giờ.
Vì thế Lục Trường Sinh lập tức đi tới, chuẩn bị lên thuyền thì lại bị ngăn cản.
“Ta muốn lên thuyền, theo các ngươi tới Hỏa Long quốc rồi quay lại thành Trạm Hải.”
“Ngươi ư?”
Ngăn Lục Trường Sinh lại chính là hai thương nhân ngoại quốc.
Họ nhìn Lục Trường Sinht từ đầu tới chân một lượt rồi lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, đây là thuyền của thương hội Viễn Dương bọn ta, người không liên quan không thể lên thuyền được.”
“Ta có thể trả bạc.”
Lục Trường Sinh lập tức móc ra một tờ ngân phiếu trị giá trăm lạng.
“Này...”
Hai người nhìn nhau, trong lòng cũng hơi rung động.
Một trăm lạng bạc không phải con số nhỏ.
“Không được, người không liên quan không được lên thuyền.”
Lúc này phía sang Lục Trường Sinh vang lên một tràng tiếng phổ thông với chất giọng ngọng nghịu.
Phía sau Lục Trường Sinh là một thương nhân ngoại quốc dẫn theo một nữ tử mặc áo đen vẻ mặt lạnh lùng, cả hai nhanh chóng bước lên thuyền.
“Long Sa thiếu gia.”
Hai tên vừa rồi vội vàng hành lễ.
Long Sa lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi nghe rõ chưa? Người không liên quan không được lên thuyền.”
“Vân tiểu thư xinh đẹp, mời lên thuyền.”
Long Sa quay đầu nhìn nữ tử áo đen, lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Hai tên lúc nãy mặt mày nhăn nhó, lắc đầu nói với Lục Trường Sinh: “Ngươi thấy rồi đấy, Long Sa thiếu gia không cho phép người không liên quan lên thuyền, dù có cho bạc chúng ta cũng không thể để ngươi lên được.”
“Long Sa...”
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua Long Sa và nữ tử áo đen, sau đó lập tức quay người rời đi.
Dù không có con thuyền này thì cũng sẽ có thuyền khác tới đảo Hỏa Long thôi.
Thế nhưng hắn vừa quay người chuẩn bị rời đi thì lại trông thấy nữ thương nhân tối hôm trước.
“Ân nhân?”
Tác Phỉ mừng muốn chết, vậy mà lại gặp được ân nhân tối qua nàng còn nhắc mãi rồi?
Đương nhiên Lục Trường Sinh cũng nhận ra nữ thương nhân này.
Lục Trường Sinh nhìn qua nữ thương nhân, thấy nàng dường như đang đi về phía con thuyền lớn kia nên mở miệng hỏi: “Ngươi có thể lên thuyền sao?”
“Lên thuyền? Đúng rồi, đây là thương thuyền của thương hội Viễn Dương chúng ta mà, ta sắp tới đảo Hỏa Long xem thử.”
Tác Phỉ gật đầu.
“Ta muốn lên thuyền nhưng có người tên Long Sa ngăn cản, ngươi có thể dẫn ta cùng lên thuyền không?”
“Đương nhiên rồi ân nhân. Tên ngu xuẩn Long Sa kia dám ngăn cản ân nhân của ta. Ngươi yên tâm, Long Sa là đường ca của ta, nhưng ta là con gái của hội trưởng thương hội Viễn Dương này, chuyện ngươi có thể lên thuyền hay không Long Sa không có quyền xen vào!”
Tác Phỉ vỗ ngực, dáng vẻ cực kỳ tự tin.
Lục Trường Sinh không nói gì nữa, dù sao có thể lên thuyền là được rồi.
Vì thế Lục Trường Sinh theo nữ thương nhân Tác Phỉ lên thuyền, hai người ban nãy cũng không dám ngăn cản họ.
Sau khi lên thuyền Lục Trường Sinh mới biết thân phận của nữ thương nhân tối qua hắn cứu cũng không nhỏ, nàng là con gái của hội trưởng thương hội Viễn Dương, nắm trong tay mấy chục thuyền lớn vượt biển, là một thế lực rất lớn trong nhóm thương nhân ngoại quốc.
Không biết Tác Phỉ dùng cách gì mà lại có thể khiến Long Sa tự mình tới xin lỗi Lục Trường Sinh.
Không lâu sau thuyền lớn khởi hành, chậm rãi rời khỏi bến tàu, hướng về phía biển rộng mênh mông bát ngát.
Lục Trường Sinh đứng trên boong thuyền, dõi mắt nhìn về phía biển rộng đằng xa.
Đây là lần đầu tiên hắn lên thuyền ra khơi.
Con thuyền này vốn đã rất khổng lồ, thế nhưng so với toàn bộ biển rộng mênh mông thì lại chỉ như muối bỏ biển, nhỏ bé không đáng kể.
Lục Trường Sinh lẳng lặng nhìn biển rộng, giờ còn chưa thấy sóng cuộn, bởi vậy hắn cũng không thể cảm ngộ ý cảnh.
Nhưng họ còn lâu mới tới được đảo Hỏa Long, sớm muộn gì cũng có thể trông thấy sóng lớn, vậy nên Lục Trường Sinh cũng không hề sốt ruột.
Lúc này Lục Trường Sinh lại thấy nữ tử áo đen đi theo Long Sa cũng bước ra boong thuyền.
Nàng nhìn thoáng qua Lục Trường Sinh, chủ động mở miệng trước: “Ngươi đắc tội với Long Sa rồi, hắn là kẻ rất ghi thù đấy, ngươi phải cẩn thận.”
“Ngươi không phải người của Long Sa sao?”
Lục Trường Sinh nhìn nữ tử áo đen, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Lúc trước chính Long Sa dẫn theo nữ tử áo đen này lên thuyền, vậy mà giờ xem ra nữ tử áo đen này với Long Sa lại không cùng một phe.
“Ta muốn tới đảo Hỏa Long, mà Long Sa cũng có mục đích riêng, chúng ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Nữ tử áo đen thản nhiên đáp.
Mà Lục Trường Sinh cũng đã hiểu ra.
Nữ tử áo đen này không phải là người của Long Sa. Hết chương 173.



Bạn cần đăng nhập để bình luận