Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1902: Lục Trường Sinh quét ngang vực sâu Hoang Cổ, Lâm Thanh Loan rung động! (3)

“Vâng, ta nhất định sẽ dựa theo phân phó của đạo hữu tìm kiếm đệ tử Thanh Loan Tông.”
Thái Cổ Đạo nhất mực cung kính nói.
Về phần Thanh Loan xử lý hắn?
Chỉ cần hắn dốc hết toàn lực tìm kiếm đệ tử Thanh Loan Tông, bảo vệ tốt đệ tử Thanh Loan Tông, vậy thì Thanh Loan tiên tử trở lại, chắc là cũng sẽ không giết hắn đi?
Chỉ cần có một tia cơ hội sống, hắn sẽ nắm chặt lấy.
Nếu không, ba vị Đại Thánh đỉnh phong kia chính là bài học!
Lục Trường Sinh đi rồi.
Chẳng qua, trước khi đi Lục Trường Sinh cũng tới sơn môn sơn môn Hoang Cổ Đạo một chuyến.
Vơ vét sơn môn Hoang Cổ Đạo một phen.
Hơn nữa một chút công pháp các loại, toàn bộ đều bỏ vào trong túi.
Cho dù không cần, Lục Trường Sinh cũng coi như là dùng để tăng thêm kiến thức, gia tăng nội tình.
Chỉ tiếc, giống với suy đoán lúc trước của Lục Trường Sinh, bên trong Hoang Cổ Đạo cũng không có sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Cái này đúng là có chút đáng tiếc.
Sau đó Lục Trường Sinh lập tức đi về phía vực sâu Hoang Cổ.
Một năm sau, Lục Trường Sinh đã đi tới vực sâu Hoang Cổ.
Khoảng cách từ Hoang Cổ Đạo tới chỗ này quả thật rất xa xôi.
Hơn nữa vô cùng vắng vẻ.
Người bình thường chắc cũng sẽ không tới vực sâu Hoang Cổ.
Phạm vi vực sâu Hoang Cổ này vô cùng lớn.
Một khi tiến vào phạm vi vực sâu Hoang Cổ, bốn phía gần như là một mảnh đất cằn sỏi đá.
Rất khó có sinh mệnh nào có thể sinh tồn được ở nơi này.
Ngay cả thảm thực vật cũng gần như tuyệt tích.
Dưới tình huống này, về cơ bản sẽ không có ai tới vực sâu Hoang Cổ.
Lục Trường Sinh thấy được một vách đá phía trước.
Sâu phía dưới vách đá chính là vực sâu Hoang Cổ.
Cái gọi là vực sâu, đó chính là sâu không thấy đáy.
Lúc này, Hỏa Quỳ Thú cũng hiển hóa ra chân thân.
Nó nhìn vực sâu Hoang Cổ trước mắt, cảm thấy có chút xa lạ.
“Không đúng, vực sâu Hoang Cổ đã từng là non xanh nước biếc, sao bây giờ lại biến thành đất cằn sỏi đá?”
“Chẳng lẽ vực sâu Hoang Cổ xảy ra biến hóa gì?”
Hỏa Quỳ Thú cũng cảm thấy rất nghi ngờ.
“Xuống dưới nhìn một cái chẳng phải sẽ biết sao?”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh mang theo Hỏa Quỳ Thú, mạnh mẽ bước về phía trước.
Nếu như không có Hỏa Quỳ Thú hoặc là không có lệnh bài, nhưu vậy thì Lục Trường Sinh không thể vào được vực sâu Hoang Cổ.
Nhưng hiện tại, Lục Trường Sinh không gặp một chút trở ngại nào, giống như bước chân vào một tòa pháp trận bình thường.
Thân thể nhẹ nhàng sáng ngời.
Ngay sau đó nhanh chóng rơi xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất.
Mà dưới đáy vô cùng tĩnh mịch, bốn phía một mảnh đen nhánh.
Chỉ có ánh sáng mơ hồ loáng thoáng lóe lên.
Nhưng tu vi hiện tại của Lục Trường Sinh, cho dù ban ngày hay ban đêm, không có bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn.
“Hử?”
“Không đúng, hơi thở của nơi này không đúng.”
Sắc mặt Lục Trường Sinh hơi đổi.
Hắn cảm giác hơi thở của chỗ này không giống với bí cảnh Hoang Cổ.
Thậm chí cũng không giống Ám Vực.
Đây là hơi thở khác hẳn Ám Vực, khác cả Hỗn Độn.
Lục Trường Sinh chưa từng cảm nhận qua loại hơi thở này.
“Chủ nhân, hơi thở ngươi cảm nhận được là hơi thở của đại vũ trụ.”
“Hoàn cảnh bên trong vực sâu Hoang Cổ bị ảnh hưởng bởi những dị thú từ đại vũ trụ kia, rất nhiều năm qua đi, ảnh hưởng ngày càng lớn, vì vậy hơi thở mới hoàn toàn khác với Ám Vực. Thậm chí ta cũng nghi ngờ là có ảnh hưởng tới phụ cận vực sâu Hoang Cổ.”
“Những dị thú đại vũ trụ kia vô cùng mạnh mẽ, chủ nhân nhất định phải cẩn thận. Lúc trước lão chủ nhân có thể bắt được những dị thú này, nhưng chủ nhân…”
Hỏa Quỳ Thú không nói lời nào.
Ý tứ của nó cũng rất rõ ràng, Đại Diễn Thần Đế có thể bắt được những dị thú này, nhưng Lục Trường Sinh có thể sẽ không giống được như vậy.
Suy cho cùng Đại Diễn Thần Đế đường đường là Thần Đế.
Mà Lục Trường Sinh thì sao?
Chẳng qua chỉ là Bát Đạo Đại Thánh.
Tuy chiến lực có thể coi là Đại Thánh vô địch.
Nhưng đối diện với những dị thú đại vũ trụ này, ai thắng ai còn không chắc, nhất định phải cẩn thận.
Lục Trường Sinh cũng không có tự cao tự đại, hắn biết rõ lời của Hỏa Quỳ Thú có một chút đạo lý.
Nhưng dị thú đại vũ trụ này không phải là trò đùa.
Hắn chỉ có thể cẩn thận, chậm rãi tìm kiếm ở dưới lòng đất Thái Cổ Thần Đế.
Bỗng nhiên, Lục Trường Sinh cảm nhận được một luồng nguy hiểm nhàn nhạt.
Nhưng cụ thể chỗ đó có nguy hiểm không thì không biết.
Bốn phía đều là một mảnh hắc ám.
Dường như khắp nơi đều là bóng tối.
Đợi đã, bóng tối?
Bóng tối ở đâu ra?
Sắc mặt Lục Trường Sinh bất chợt đại biến.
Ngay lập tức, “bóng tối” bốn phương tám hướng giống như thoáng chốc “sống”.
Nhao nhao lao về phía Lục Trường Sinh.
Hỏa Quỳ Thú vội vàng hô lớn: “Chủ nhân, đây là Âm Ảnh Thú. Có thể ẩn nấp trong bóng tối, khiến người khó lòng phòng bị. Chẳng qua, lúc trước lão chủ nhân không cần tốn nhiều sức đã bắt được Âm Ảnh Thú, nhưng số lượng không nhiều như vậy, hiện tại đã có nhiều Âm Ảnh Thú như vậy rồi?”
Hỏa Quỳ Thú cũng lộ ra vẻ rất giật mình.
Nhiều Âm Ảnh Thú như vậy nó thật sự không ngờ tới.
“Âm Ảnh Thú sao?”
Lục Trường Sinh rùng mình trong lòng.
Những Âm Ảnh Thú này thoạt nhìn thực lực không quá mạnh, nhưng cũng đạt tới cấp bậc Đại Thánh cấp cao, cũng chính là Thất Đạo Đại Thánh.
Nếu như một hai con Âm Ảnh Thú thì vẫn không đáng để vào mắt.
Nhưng quan trọng là số lượng.
Số lượng đám Âm Ảnh Thú này quá nhiều.
Đếm không xuể.
Đếm sơ qua, hơn năm mươi con.
Trời ạ, năm mươi con Âm Ảnh Thú.
Chuyện này quả thật không thể tin nổi.
Dù gì Hỏa Quỳ Thú cũng là thần thú cấp bậc Thất Đạo Đại Thánh.
Nhưng hiện tại Hỏa Quỳ Thú cũng vội vàng núp ở phía sau Lục Trường Sinh.
Cũng hết cách, nhiều Âm Ảnh Thú như vậy, nó không đối phó được.
Lục Trường Sinh cũng không do dự.
“Vù”
Ngay sau đó, Hư giới giáng xuống.
Thoáng cái bao trùm năm mươi con Âm Ảnh Thú vào bên trong.
“Trấn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận