Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 87. Dưới cảnh giới Thần Lực, ai có thể giết ta?



Chương 87. Dưới cảnh giới Thần Lực, ai có thể giết ta?




"Muốn chạy trốn à?"
Ánh mắt Lục Trường Sinh rất lạnh lùng.
Thấy La Thiên Thượng Nhân đã sắp lùi tới trước cửa sổ, hắn vươn tay ra, dùng ngón tay thay cho kiếm.
"Đi."
Một luồng khí huyết nóng rực lập tức hiện lên trên đỉnh đầu hắn.
Cùng lúc đó, luồng khí huyết này nhanh chóng phân hóa, chỉ trong chớp mắt, nó đã phân hóa thành những sợi tơ nhỏ.
"Xèo xèo xèo."
Khí huyết hóa tơ, sợi tơ tựa kiếm!
Lục Trường Sinh thi triển Tàm Ti Kiếm, mỗi một sợi tơ đều giống như hạt mưa, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Gần như chỉ trong chớp mắt, chúng đã rơi xuống hai chân của La Thiên Thượng Nhân.
"Xì xì."
Từng sợi, từng sợi Tàm Ti Kiếm xuyên thủng chân của La Thiên Thượng Nhân chỉ trong nháy mắt.
La Thiên Thượng Nhân kêu lên thảm thiết, còn chưa kịp bước tới cửa sổ, hắn đã lại nặng nề ngã xuống.
Hơn nữa, trên đùi, trên người của La Thiên Thượng Nhân lúc này đều đang chảy máu.
"Khí huyết ngoại phóng... Rốt cục thì ngươi là ai?"
La Thiên Thượng Nhân thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Khí huyết ngoại phóng cũng có thể có được uy lực đáng sợ như vậy, rất nhiều khí huyết hóa thành Tàm Ti Kiếm, hắn không có cách nào để đối phó được.
Cho dù một sợi Tàm Ti Kiếm cũng không mạnh, chỉ cần không bị đâm trúng nơi yếu hại là sẽ không chết, thế nhưng nếu như có hàng nghìn, hàng vạn sợi Tàm Ti Kiếm thì sao đây?
La Thiên Thượng Nhân vừa dứt lời, bóng Lục Trường Sinh đã lóe lên, đoản kiếm trong tay hắn đâm vào cuống họng La Thiên Thượng Nhân chỉ trong nháy mắt, khiến cho La Thiên Thượng Nhân hồn phi phách tán.
"Xì."
Mũi kiếm nhẹ nhàng cắt qua làn da trên cổ của La Thiên Thượng Nhân.
Dường như chỉ cần mạnh tay thêm một chút nữa thôi, đoản kiếm có thể đâm vào cổ họng yếu ớt của hắn.
Thế nhưng mũi kiếm đã dừng lại.
Một giọt máu từ cổ của La Thiên Thượng Nhân nhỏ xuống mặt đất.
Trán La Thiên Thượng Nhân bây giờ đầy mồ hôi lạnh.
"Muốn sống hay là muốn chết?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Sống!"
La Thiên Thượng Nhân trả lời mà không cần do dự.
"Ta hỏi, ngươi trả lời."
"Nếu có chần chừ do dự, lập tức phải chết."
La Thiên Thượng Nhân vội vàng gật đầu, nói: "Mời ngài hỏi."
"Là ngươi bắt được Liễu Tam Lang?"
"Liễu Tam Lang? Đúng là ta, nhưng đây là mệnh lệnh của gia chủ, không có liên quan tới ta."
La Thiên Thượng Nhân vội vàng giải thích.
"Xì."
Một giây sau, một sợi Tàm Ti Kiếm của Lục Trường Sinh đã cắt đứt tai của La Thiên Thượng Nhân.
"A..."
La Thiên Thượng Nhân kêu lên thảm thiết, bưng lấy một bên tai.
"Xem ra khi nãy ta còn chưa nói rõ ràng."
"Ta hỏi, ngươi trả lời. Không cần nói lời thừa thãi."
"Lần này là nhắc nhở, nhưng lần sau là chết."
La Thiên Thượng Nhân thật sự sợ hãi.
"Ngươi bắt Liễu Tam Lang?"
"Phải."
"Ngươi tới Thôi gia, được họ cung phụng đã bao lâu rồi?"
"Mười ba năm."
"Kim Cương Đại Thủ Ấn của ngươi đã viên mãn hay chưa?"
"Vẫn chưa."
Những câu hỏi của Lục Trường Sinh không hề có một chút quy luật nào.
Rõ ràng là tùy tiện hỏi vớ hỏi vẩn thôi.
Thế nhưng La Thiên Thượng Nhân không dám chần chừ một chút nào hay nói dối, gần như hỏi gì trả lời nấy.
"Dịch Tủy Đan được Thôi gia để ở đâu?'
"Dịch Tủy Đan ở ngay phòng luyện đan..."
Không cần suy nghĩ, La Thiên Thượng Nhân lập tức trả lời.
Thế nhưng sau khi nói xong, dường như hắn đã nhận ra điều gì đó nên ngẩng phắt đầu lên, nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh: "Ngươi đến vì Dịch Tủy Đan?"
"Đoán đúng rồi đấy."
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh băng, sau đó, đoản kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng đâm một nhát.
"Xì xì."
Chỉ trong chớp mắt, thanh đoản kiếm của Lục Trường Sinh đã đâm vào cổ của La Thiên Thượng Nhân.
Máu bắn ra tung tóe.
La Thiên Thượng Nhân bưng chặt lấy cổ rồi ngã xuống đất, thân thể hắn vẫn đang co quắp không ngừng.
Chỉ trong vài hơi thở sau đó, La Thiên Thượng Nhân tắt thở.
La Thiên Thượng Nhân đã chết nhưng trong phòng vẫn còn có ba nữ nhân của Di Hồng Lâu.
Khi nãy, các nàng cũng đã nghe được Lục Trường Sinh tra hỏi La Thiên Thượng Nhân.
Nếu các nàng sống sót, người của Thôi gia sẽ biết được việc Lục Trường Sinh hỏi về Dịch Tủy Đan, chỉ sợ là chúng sẽ lập tức chuyển Dịch Tủy Đan sang chỗ khác.
"Đại hiệp, tha... tha mạng."
"Đại hiệp, chúng ta không biết gì cả."
Ba người run rẩy cầu xin.
Lục Trường Sinh đang ngồi trước thi thể của La Thiên Thượng Nhân, lúc này, hắn đứng lên, mặt không đổi sắc nhét vài tờ ngân phiếu vào trong ngực.
Trên thi thể của La Thiên Thượng Nhân chẳng có gì ngoài ngân phiếu cả.
"Các ngươi không may rồi."
Trước sự cầu xin của ba nữ nhân, Lục Trường Sinh chỉ lắc lắc đầu.
Sau đó, ba sợi Tàm Ti Kiếm bay ra, xuyên thủng cổ họng của cả ba nữ nhân.
Ba nữ nhân này cũng giống như La Thiên Thượng Nhân, ngã vào vũng máu rồi tắt thở.
Lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng hét chói tai.
Rõ ràng là người của Di Hồng Lâu đã biết có chuyện xảy ra trong phòng.
"Vèo."
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh thu kiếm vào vỏ, cấp tốc nhảy qua cửa sổ đi mất. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất trong bóng đêm.
Tú bà của Di Hồng Lâu vào trong phòng, nhìn thấy ba cô nương và La Thiên Thượng Nhân đều đã chết. Mặt nàng trắng bệch, giọng nói cũng run rẩy: "Tai họa, thật sự là tai họa mà."
"La Thiên Thượng Nhân chết trong Di Hồng Lâu của chúng ta, đây là tai họa ngập đầu rồi."
"Nhanh, mau chóng thông báo cho Thôi gia đi..."
Cùng với tiếng mắng chửi, rít gào của tú bà, chẳng mấy chốc, Di Hồng Lâu đã rối tung lên.
Lục Trường Sinh ẩn thân vào bóng đêm.
Lý Hồng Trang bước ra từ một góc tối, ánh mắt nàng hấp háy mang theo vẻ mong đợi, khe khẽ hỏi: "Thập Tam huynh, thế nào rồi?"
"Dịch Tủy Đan ở trong phòng luyện đan của Thôi gia!"
"Phòng luyện đan?'
Lần trước, nàng tìm ở phòng luyện đan nhưng không thấy gì cả.
"Thập Tam huynh, lần trước ta tới phòng luyện đan nhưng không tìm được gì, hơn nữa còn đánh rắn động cỏ, chẳng lẽ như vậy mà Thôi gia vẫn còn để Dịch Tủy Đan ở phòng luyện đan sao?"
Lý Hồng Trang không tin lắm.
"La Thiên Thượng Nhân không nói dối đâu."
Lục Trường Sinh chắc như đinh đóng cột.
"La Thiên Thượng Nhân đâu?"
"Chết rồi." Hết chương 87.



Bạn cần đăng nhập để bình luận