Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1701: Hư giới viên mãn, chân chính chủ nhân Thế Giới!

“Đa tạ hai vị đạo hữu chờ đợi suốt ba năm. Ba năm nay hẳn sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục đã bị chém giết không ít, nhưng từ giờ trở đi chúng ta có thể toàn lực tru sát những sinh mệnh Ám Vực kia rồi.”
Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói.
“Vậy làm phiền Lục đạo hữu.”
Liễu Thanh gật đầu, nói.
Quả là nàng đã “vội vã không nhịn nổi” rồi, ròng rã ba năm vẫn không kiếm được một điểm cống hiến nào.
Nhưng may mà giờ cũng không muộn.
“Đi!”
Lục Trường Sinh lập tức dẫn theo hai người xuyên qua không gian một lần nữa.
Lần này điểm đến đã được cảm ứng trước.
Đại khái cách đó mấy nghìn dặm có một ít sinh mệnh Ám Vực.
Ba người Lục Trường Sinh trong nháy mắt xuyên qua không gian tới nơi đó.
Quả nhiên, trong rừng rậm phía dưới có năm sinh mệnh Ám Vực.
Qua cảm ứng khí tức thì thực lực của chúng đại khái từ Đăng Thần tam giai đến Đăng Thần lục giai.
Dựa theo ban thưởng của Thiên Quang Thánh Tông lần này.
Tru sát một sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần nhất giai ban thưởng 10 điểm cống hiến.
Tru sát một sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần nhị giai ban thưởng 20 điểm cống hiến.
Đăng Thần tam giai là 30 cống hiến.
Cứ thế tới Đăng Thần tứ giai đột ngột thay đổi.
Tru sát một sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần tứ giai ban thưởng 100 điểm cống hiến.
Đăng Thần ngũ giai là 200 điểm, Đăng Thần lục giai là 300 điểm.
Sau đó tới Đăng Thần thất giai lại thay đổi lần nữa, phần thưởng đột ngột tăng lên tới 1000 điểm cống hiến.
Đăng Thần bát giai là 2000 điểm cống hiến, Đăng Thần cửu giai là 3000 điểm cống hiến.
Cứ theo mức ban thưởng này thì rõ ràng chém giết sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần thất giai có lợi nhất.
Thế nhưng có bao nhiêu người có thể chém giết sinh mệnh Ám Vực cấp độ Đăng Thần thất giai đây?
Những sinh mệnh Ám Vực này đã có thể xâm lấn đến Hỗn Độn chứng tỏ chúng đều không phải loại sinh mệnh Ám Vực tầm thường.
Mỗi một con đều là kể nổi bật trong cùng cấp độ.
Muốn chém giết đều cực kỳ khó khăn.
May mà lần này có Liễu Thanh.
Trong năm sinh mệnh Ám Vực, hai con Đăng Thần tam giai, một con Đăng Thần tứ giai, một con Đăng Thần ngũ giai và một con Đăng Thần lục giai.
“Liễu đạo hữu, làm phiền rồi.”
Lục Trường Sinh nhìn qua Liễu Thanh.
Liễu Thanh nhẹ gật đầu, nhưng không lên tiếng mà chỉ bước ra một bước.
Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.
“Rầm.”
Bàn tay đè ép xuống phía dưới.
Rừng rậm bên dưới trong nháy mắt bị san thành bình địa.
Về phần năm sinh mệnh Ám Vực kia thì đã chết đến mức không thể chết lại lần nữa rồi.
Căn bản không cần dùng thủ đoạn vây chặn gì hết.
Lấy sức đè xuống là đủ.
Dưới một kích, 660 điểm cống hiến đã vào tay.
Thật sự quá dễ dàng.
Lục Trường Sinh không có ý định thử tay nghề một phen.
Về sau sẽ có rất nhiều cơ hội.
Hiện giờ phải nắm chặt thời gian kiếm điểm cống hiến đã.
“Tiếp tục.”
Lục Trường Sinh lại dẫn hai người xuyên qua không gian, đi tới một khoảng không bên trên sơn cốc to lớn.
Trong sơn cốc có tất cả mười mấy sinh mệnh Ám Vực.
Nhưng lúc này đã có hai mươi mấy đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông đang tổ chức vây công mười mấy sinh mệnh Ám Vực này.
Trong các sinh mệnh Ám Vực này cao nhất là một con Đăng Thần thất giai. Đây chính là 1000 điểm cống hiến.
Mắt Liễu Thanh sáng lên.
Gần như không cần Lục Trường Sinh mở miệng Liễu Thanh đã biết nên làm thế nào.
Nàng lạnh lùng hô một tiếng: “Tất cả đệ tử Thiên Quang Thánh Tông phía dưới nghe đây, cho các ngươi thời gian ba hơi thở để rời đi. Sau thời gian ba hơi thở ta sẽ biến sơn cốc này thành bình địa!”
Sau đó Liễu Thanh bắt đầu ngưng tụ sức mạnh.
Một bàn tay cực kỳ lớn đang không ngừng ngưng tụ.
Đồng thời uy thế cũng không ngừng kéo lên.
Vụt một cái nhảy lên tới trình độ Đăng Thần cửu giai.
Uy thế khủng bố như thế khiến rất nhiều đệ tử Thiên Quang Thánh Tông phía dưới biến sắc.
“Là vị sư tỷ Đăng Thần cửu giai nào mà lại bá đạo như vậy?”
“Hình như là Liễu Thanh sư tỷ…”
“Liễu Thanh sư tỷ chính là cường giả Đăng Thần cửu giai được bình xét cấp bậc tuyệt thế đấy, nàng ra tay thì đám sinh mệnh Ám Vực này còn không đủ để nàng giết.”
“Làm sao được bây giờ? Chạy mau thôi. Nếu không đợi Liễu Thanh sư tỷ đánh xuống một đòn ai trong chúng ta có thể ngăn nổi?”
“Nhưng ta không cam tâm, chúng ta vây công lâu như vậy mà vẫn không giết được mấy sinh mệnh Ám Vực…”
Đám tu sĩ này đều không cam tâm.
Thế nhưng dù không cam tâm thì cũng phải đi.
Ai bảo thực lực của Liễu Thanh mạnh thế chứ?
Dù nàng có “cướp đoạt sinh mệnh Ám Vực” thì bọn hắn cũng không thể tránh được.
Sau ba hơi thở, bàn tay to lớn bên trên sơn cốc lập tức rơi xuống.
“Ầm ầm.”
Toàn bộ sơn cốc bị san thành bình địa.
Mà mười mấy sinh mệnh Ám Vực kia tất nhiên cũng đều chết cả.
Lần này lại có hơn 2000 điểm cống hiến tới tay, thật sự quá dễ dàng.
Lục Trường Sinh bao phủ lại Liễu Thanh và Tinh Oánh, thân ảnh ba người lần nữa biến mất.
Thế nhưng lần này ở ngay trước mắt bao người.
Hai mươi mấy đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông đều trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Đó là… xuyên qua không gian?”
“Hình như đúng là xuyên qua không gian, nếu không sẽ không có chuyện ngay cả chúng ta vẫn chưa có bất cứ cảm ứng nào thì họ đã biến mất như thế, tốc độ có nhanh cũng không thể nhanh tới vậy được.”
“Liễu Thanh sư tỷ nắm giữ bảo vật có thể xuyên qua không gian ư?”
“Không, hình như không phải Liễu Thanh sư tỷ mà là nam tu sĩ lạ mặt sau lưng nàng.”
“Người này trông khá quen, hình như là Lục Trường Sinh?”
“Lục Trường Sinh? Lúc trước ở Lạc Kim giới nghe nói Lục Trường Sinh đã có thể xuyên qua không gian, hẳn là…”
Trong nhất thời, đám người cũng đều đoán được nguyên do.
Tất nhiên là Lục Trường Sinh và Liễu Thanh đã liên thủ với nhau.
Mượn năng lực xuyên qua không gian của Lục Trường Sinh, thực lực của Liễu Thanh lại rất mạnh, xem như cường cường liên hợp, có thể không ngừng thu hoạch sinh mệnh Ám Vực trong Thiên Ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận