Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 182. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh!



Chương 182. Bách Niên Lôi Quả, sức mạnh bảy mươi đỉnh!




Qua Kỳ Trân Hiên hắn cũng đã biết về người mua Bách Niên Lôi Quả này, đối phương cũng chỉ là một võ giả từ nơi khác tới mà thôi, chẳng phải người của Hỏa Long quốc, Tiêu gia chẳng lẽ phải sợ một võ giả từ bên ngoài chắc?
“Vậy thì đơn giản rồi.”
Lục Trường Sinh cười đáp.
“Keng”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ.
Đao phong sắc bén nhắm thẳng vào gia chủ Tiêu gia.
“Ngươi...”
Thậm chí gia chủ Tiêu gia còn không kịp phản ứng thì đã thấy đao của Lục Trường Sinh kề ngang cổ mình.
“Bảo người mang Bách Niên Lôi Quả ra đây.”
Giọng điệu Lục Trường Sinh hết sức bình thản.
“Hừ, đây là Tiêu gia, chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta chắc?”
Gia chủ Tiêu gia ngẩng cao đầu, có vẻ không hề sợ hãi.
Đây là Tiêu gia, nơi này có võ giả cảnh giới Thần Lực tọa trấn.
Chỉ là một võ giả từ nơi khác tới mà lại dám giết người ở Tiêu gia à?
“Xì”.
Một tiếng vang nhỏ truyền ra.
Gia chủ Tiêu gia trợn trừng mắt, hắn giơ tay ôm lấy cổ mình, như thể không tin nổi chuyện vừa xong.
“Bộp”.
Sau đó gia chủ Tiêu gia ngã rạp ra đất, toàn thân run rẩy, rất nhanh đã không còn hô hấp nữa.
Cảnh này khiến quản sự Kỳ Trân Hiên cũng phải ngẩn ra.
Mặt mũi hắn tái mét, cả người run lẩy bẩy.
Gia chủ Tiêu gia thế mà bị giết rồi ư?
Đao khách trước mắt này dám giết người thật ư?
Nhất thời hắn cũng cảm thấy cổ mình lành lạnh.
“Gia chủ!”
“Tặc nhân, nạp mạng đi!”
Võ giả của Tiêu gia nghe tin mà tới, thấy gia chủ ngã trong vũng máu thì lập tức vọt lên.
Sắc mặt Lục Trường Sinh vẫn không hề thay đổi.
Hắn biết, hôm nay không thể không đại khai sát giới!
“Không sợ chết thì cứ lên.”
“Vèo”.
Lục Trường Sinh chém ra một đao, mấy tên võ giả Tiêu gia vừa lao tới đột nhiên cứng người, sau đó đổ rầm rầm xuống đất.
Sau đó Lục Trường Sinh nghênh ngang ra khỏi phòng khách.
Bên ngoài có rất nhiều người nghe tin mà tới.
Tay Lục Trường Sinh cầm đao, lẳng lặng đứng yên, hắn lạnh lùng cất giọng: “Ta chỉ muốn Bách Niên Lôi Quả. Nếu hôm nay không có Bách Niên Lôi Quả thì toàn bộ Tiêu gia cũng chôn cùng đi!”
Nhất thời không một ai dám bước lên nữa.
“Gan to lắm, lại còn dám giết người ở Tiêu gia nữa à?”
Một thanh âm sắc nhọn vang lên.
“Là Tam lão gia.”
“Tam lão gia về rồi.”
“Tam lão gia đã về thì sẽ không ai làm xằng làm bậy được nữa.”
“Tam lão gia chính là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong, gần như là vô địch rồi.”
Người của Tiêu gia đều thở phào một hơi.
Đao khách trước mắt quả là không dễ chọc.
Bọn họ mà dám xông lên thì e rằng chỉ có một con đường chết.
Vừa dứt lời đã thấy một nam tử trung niên đeo đao sau lưng sải bước lại đây.
“Xẹt”.
Lục Trường Sinh chỉ tiện tay vung một đao.
Nam tử trung niên đeo đao trên lưng kia bị Lục Trường Sinh chém từ trên xuống dưới thành hai mảnh, chớp mắt ngã rạp xuống đất.
Cảnh này khiến toàn bộ Tiêu gia đều lặng ngắt như tờ.
Tam lão gia thế mà cũng đã chết?
Đây chính là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong đấy!
Sao tới một đao cũng không đỡ nổi thế này?
Lục Trường Sinh cũng chẳng muốn phí lời nữa, hắn nói thẳng: “Trong thời gian một nén nhang nếu còn không mang Bách Niên Lôi Quả tới ta sẽ bắt đầu giết người, giết tới khi nào trông thấy Bách Niên Lôi Quả thì thôi!”
Thời gian cứ chậm rãi trôi.
Lục Trường Sinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần.
Tựa như hắn chẳng sợ Tiêu gia dám giở trò gì.
Dù sao thì đây là địa bàn của Tiêu gia, cả cơ nghiệp của họ đều ở đây, có muốn chạy cũng không được.
Còn về vị võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia, đối phương tìm tới thật lại càng tốt.
Giết đối phương xong Tiêu gia tự khắc sẽ thành thật thôi.
Đây chính là quy tắc trên giang hồ.
Giang hồ cũng phân rõ phải trái, nhưng là dùng đao để phân rõ phải trái.
Không có đao thì có lý cũng thành vô lý.
Mà dù cho Tiêu gia cảm thấy hắn bá đạo, tàn nhẫn và điên cuồng thì có sao?
Lục Trường Sinh chẳng cần tranh cãi làm gì.
Tranh luận là chuyện của thư sinh.
Người giang hồ chỉ dùng đao trên tay để nói chuyện!
Nhất thời mọi người đều nơm nớp lo sợ như thể gặp kẻ địch mạnh, chẳng ai dám tiến lên một bước.
Ngay khi thời gian một nén nhang sắp hết.
“Tách”.
Lục Trường Sinh mở mắt.
Trước mặt hắn, một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi xuất hiện.
Trong tay đối phương không có đao nhưng lại như tản ra phong mang sắc nhọn, khí huyết của hắn tràn đầy, bước từng bước một lại gần, khiến mọi người cảm nhận được áp lực vô hình.
Đây là khí thế!
Chỉ có võ giả cảnh giới Thần Lực mới có khí thế đáng sợ đủ để áp chế tất thảy như vậy.
Võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia tới rồi!
Đối phương bước từng bước về phía Lục Trường Sinh, tới khi khoảng cách còn khoảng mười trượng mới dừng chân.
Hai bên bốn mắt nhìn nhau.
Lục Trường Sinh không hề bị khí thế của đối phương ảnh hưởng.
“Đây là Bách Niên Lôi Quả các hạ muốn.”
Đột nhiên võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia mở miệng.
Hơn nữa còn lấy một chiếc hộp gỗ trong ngực áo ra.
Hắn mở hộp gỗ, bên trong có một viên Bách Niên Lôi Quả.
Sau đó một võ giả của Tiêu gia nhận lấy hộp gỗ, dè dặt bước tới trước mặt Lục Trường Sinh, dùng cả hai tay dâng chiếc hộp cho hắn.
Lục Trường Sinh liếc qua Bách Niên Lôi Quả trong hộp, hắn không vội nhận lấy mà lại ngẩng lên nhìn võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia, bình tĩnh nói: “Ngươi không định rút đao sao? Ta có thể cảm nhận được đao pháp của ngươi hẳn là không tệ.”
Dù đối phương không cầm theo đao nhưng cảm giác của Lục Trường Sinh chắc chắn không sai.
Đao pháp của đối phương hẳn là đã đạt tới trình độ cực cao.
Thế nhưng võ giả cảnh giới Thần Lực của Tiêu gia lại lắc đầu: “Tiêu gia chỉ có một võ giả cảnh giới Thần Lực là ta, ta không thể ra tay dễ dàng như thế được, một khi ta gặp chuyện không may thì cả Tiêu gia to lớn này sẽ sụp đổ ngay lập tức.”
“Chuyện này là lỗi của Tiêu gia và Kỳ Trân Hiên. Không điều tra rõ ràng việc các hạ là một võ giả cảnh giới Thần Lực.” Hết chương 182.



Bạn cần đăng nhập để bình luận