Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2212: Cảnh giới Vĩnh Hằng! (2)

Hắn vẫn nhớ dược sư “Văn lão” lúc đó, có thể coi đó là “người thầy” đầu tiên của hắn.
Còn có sư phụ “Ngô Cảnh”, một danh y chuyên trị bệnh cứu người trong thiên hạ.
Ai mà ngờ được lúc đầu Lục Trường Sinh chỉ là một học đồ dược sư thôi?
“Đúng vậy, trừ khi thời gian quay ngược trở lại, nếu không mọi thứ đều đã vật đổi sao dời. Tiếc là tới cả Chúa Tể cũng không thể quay ngược thời gian, có lẽ cảnh giới Vĩnh Hằng trong truyền thuyết sẽ làm được chăng?”
Lâm Thanh Loan cười nói.
Chỉ là câu nói này dường như đã chạm đến nơi nào đó trong Lục Trường Sinh.
Toàn thân Lục Trường Sinh chấn động.
Hắn cứ đứng nguyên tại chỗ.
“Quay ngược thời gian…”
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng.
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy chuyện này rất quan trọng.
Nhưng tại sao lại quan trọng.
Có thứ gì đó hắn muốn nắm bắt nhưng dù thế nào cũng không nắm được.
“Thời gian…”
Chúa Tể mạnh đến mức có thể hủy diệt vũ trụ chỉ bằng một đòn.
Nhưng đối mặt với thời gian cũng đành bất lực.
Thời gian vô hình vô ảnh nhưng lại tồn tại một cách chân thực.
Và ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Mỗi người đều sống trong dòng thời gian.
Nếu không có thời gian thì sẽ có hậu quả gì?
“Thanh Loan, ngươi nói xem nếu một người không còn thời gian thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh hỏi.
“Không có thời gian? Sao có thể chứ? Bất cứ ai cũng đều ở trong thời gian, nếu thật sự không có thời gian thì có lẽ mọi dấu vết của người đó đều không còn nữa, thậm chí hắn sẽ không được bất cứ ai nhớ đến, mọi thứ đều biến mất không còn chút dấu vết nào.”
Lâm Thanh Loan cau mày nói.
Trong đầu Lục Trường Sinh như có một tia chớp, nháy mắt khiến Lục Trường Sinh bừng tỉnh.
“Thời gian, đúng vậy, thời gian là gốc rễ của mọi thứ.”
Thời Không Trường Hà chỉ là hiện thân của thời gian, muốn đạt được cảnh giới Vĩnh Hằng sao có thể thoát khỏi Thời Không Trường Hà? Thứ thật sự phải thoát khỏi chính là thời gian…
Trong lòng Lục Trường Sinh đột nhiên sáng tỏ.
“Chân ngã” toàn trí toàn năng.
Vì vậy Lục Trường Sinh cũng hiểu được bí ẩn thực sự của sự cảnh giới Vĩnh Hằng.
“Trường Sinh, ngươi lại có lĩnh ngộ à?”
Thấy cảnh này sao Lâm Thanh Loan không biết Lục Trường Sinh lại có lĩnh ngộ.
Với việc Lục Trường Sinh có lĩnh ngộ, kỳ thực Lâm Thanh Loan đã không còn thấy lạ từ lâu rồi.
Rất bình thường.
Bởi nàng đã thấy Lục Trường Sinh lĩnh ngộ quá nhiều lần.
“Đúng vậy, quả thật ta có chút lĩnh ngộ.”
“Nhưng vẫn còn trăm năm nữa, không vội…”
Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan, từ Diệu Thủ Viên đi xem hết một mạch.
Đều là nơi hắn từng tu hành qua.
Rất nhiều nơi đã thay đổi.
Nhưng cũng có rất nhiều nơi vẫn không có gì thay đổi.
Thời gian trăm năm chỉ như một cái búng tay.
Cuối cùng Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan trở về núi Phi Long.
“Trường Sinh, tới Thời Không Trường Hà đi.”
“Lần này ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Ta đã là vũ trụ đại năng nhị cảnh, cũng có thể tới Thời Không Trường Hà quan sát rồi…”
Đây là yêu cầu duy nhất của Lâm Thanh Loan.
Đương nhiên nàng biết Lục Trường Sinh tới Thời Không Trường Hà có ý nghĩa gì.
Dù Lục Trường Sinh vẫn luôn nói hắn có lòng tin vào lần tấn thăng này.
Nhưng có lòng tin là một chuyện, có thể tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng hay không lại là chuyện khác.
Dù thế nào đi nữa nàng cũng muốn đích thân đi xem một lần.
“Được.”
Lục Trường Sinh gật đầu đồng ý.
Có điều Lục Trường Sinh đã hứa sẽ để người khác quan sát.
Mà địa điểm lại ở học phủ Vĩnh Hằng.
Vì vậy Lục Trường Sinh dẫn theo Lâm Thanh Loan đến học phủ Vĩnh Hằng.
Lúc này học phủ Vĩnh Hằng đã đông nghịt người.
Hễ là vũ trụ đại năng và Chúa Tể nào biết tin cũng đều kéo đến.
Lục Trường Sinh trông thấy rất nhiều người quen.
Chúa Tể Vĩnh Dạ, Chúa Tể Thần Diễn, Chúa Tể Thiên Hằng vân vân.
Hắn biết những người này đều đến để chứng kiến cảnh tượng hắn tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng.
Thất bại hay thành công đối với bọn hắn cũng đều là một kinh nghiệm quý báu!
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh vung tay một cái.
Lập tức trong hư không của vũ trụ cảnh giới Vĩnh Hằng xuất hiện một Thời Không Trường Hà khổng lồ.
Hiện giờ chỉ cần Lục Trường Sinh muốn thì chuyện để Thời Không Trường Hà hiện ra cũng vô cùng đơn giản.
“Hôm nay Lục mỗ sẽ trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng!”
Lục Trường Sinh nói xong, trực tiếp nhảy phắt lên, trong nháy mắt đã dẫn theo Lâm Thanh Loan tiến vào Thời Không Trường Hà.
Tương tự, cũng có rất nhiều Chúa Tể đi theo vào Thời Không Trường Hà.
Mà bên bờ Thời Không Trường Hà đã có rất nhiều Chúa Tể chờ sẵn từ lâu.
“Bái kiến Chúa Tể Trường Sinh, chúc Chúa Tể Trường Sinh tấn thăng cảnh giới Vĩnh Hằng thành công!”
Tất cả các Chúa Tể đều hành lễ với Lục Trường Sinh.
Đây là sự tôn kính của bọn hắn với “người đi trước”.
Dù sao lúc này Lục Trường Sinh cũng là người đi trước.
Thực ra việc trùng kích cảnh giới Vĩnh Hằng là chuyện hết sức riêng tư.
Càng có nhiều người quan sát thì càng dễ ảnh hưởng đến Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn muốn để mọi người đến quan sát.
Nhiều người cũng vì thế mà sinh lòng cảm kích.
Lễ nghĩa này cũng xuất phát từ đáy lòng.
Lục Trường Sinh nhìn dòng Thời Không Trường Hà mênh mông.
Thật ra hắn không xa lạ gì với Thời Không Trường Hà.
Hắn từng điều khiển thuyền thời không tiến vào Thời Không Trường Hà hai lần.
Nhưng lúc đó hắn đều ở trên thuyền thời không.
Còn lần này Lục Trường Sinh sẽ giống như “chính mình” ở một chiều không gian khác, hắn phải tự mình “nhảy vào” Thời Không Trường Hà và đối mặt trực diện với Thời Không Trường Hà.
Chắc chắn là không giống lần trước.
Biểu cảm của các vị Chúa Tể cũng có chút phức tạp.
Một khi Lục Trường Sinh nhảy vào Thời Không Trường Hà, nếu không thành công thì sẽ bị mắc kẹt trong Thời Không Trường Hà.
Như thế sẽ thật đáng tiếc.
Nhưng đây là con đường của Lục Trường Sinh.
Hắn phải tự đi tiếp!
“Xoẹt.”
Lục Trường Sinh cử động.
Hắn bước ra một bước, trực tiếp bay đến không trung phía trên Thời Không Trường Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận