Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 260. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ!



Chương 260. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ!




Lúc họ trông thấy Thiết Uyên cũng đều gật đầu chào hỏi.
Lục Trường Sinh giới thiệu mọi người một lượt.
“Nếu mọi người không có ý kiến thì từ giờ đội ngũ của chúng ta sẽ thành lập.”
Lục Trường Sinh lên tiếng.
“Khoan đã.”
Lúc này Đồng Huyền đột nhiên mở miệng cắt ngang.
Hắn nhìn Lục Trường Sinh với đôi mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Đao tiên sinh, bên ngoài đều nói ngươi có chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh, thậm chí còn tìm được lối thoát khi bị bốn vị võ giả Thiên Đỉnh vây công nữa.”
“Ta muốn thử so tài với ngươi một phen, coi như để các thành viên trong đội chúng ta hiểu rõ nhau hơn.”
“Dù sao thì Đao tiên sinh cũng là trung tâm của đội ngũ này. Nếu không nắm rõ thực lực của ngươi thì trong lòng chúng ta cũng không yên tâm được.”
Ba người còn lại nghe thế cũng không khỏi suy nghĩ.
Đúng là trong lòng họ đều rất tò mò.
Là nhân vật “trung tâm” của đội ngũ, họ cũng muốn biết rốt cuộc thực lực của “Đao Thập Nhị” thế nào.
Giờ Đồng Huyền ra mặt nói lên lời này đương nhiên là rất tốt.
Dù sao thì Đồng Huyền cũng có danh xưng “Võ Si”, hắn khiêu chiến Đao Thập Nhị cũng là chuyện rất bình thường.
Lục Trường Sinh biết, nếu mình không triển lộ thực lực thì các thành viên của đội ngũ này sẽ có khúc mắc, không thể đồng lòng được.
“Được, vậy thì quyết định thắng bại trong một chiêu đi.”
Lục Trường Sinh đồng ý.
Không cần thiết phải vòng vo mất thời gian.
Tới cấp độ Thiên Đỉnh, phần lớn đều là đấu pháp tiêu hao sức lực.
Thế nhưng hai người chỉ luận bàn mà thôi, không cần thiết phải tiêu hao như thế.
Chỉ cần thi triển ra một đòn cực mạnh là đủ rồi.
Đôi bên đều không dùng tới binh khí mà chỉ sử dụng hai bàn tay không.
Đối với Lục Trường Sinh mà nói, hắn dùng binh khí hay không thì cũng như nhau.
“Một quyền!”
Lục Trường Sinh nói xong khí thế trên người cũng phóng lên cao.
Cùng lúc đó, trong cảm ứng của mọi người, bầu không khí xung quanh như thể đã thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Giống như họ vừa rơi vào một mảnh sao trời tối đen mênh mông.
Một thác nước ba nghìn thước xuyên qua sao trời, giây lát đã đổ ập xuống.
“Rầm”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh động thủ.
Hắn vung ra một quyền, như thể con thác ba nghìn thước nháy mắt quét qua.
Hơn nữa sau khi thác nước quét tới còn thoáng như thấy một con sóng ngập trời cũng từ đằng xa chậm rãi phủ kín tầm mắt.
Hải Lãng Ý Cảnh!
Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh!
Bí pháp Thần Long Biến!
Ngoại trừ bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn ra, về cơ bản Lục Trường Sinh đã tung ra tất cả những thủ đoạn mình có thể sử dụng.
Một quyền này áng chừng vượt qua ba nghìn đỉnh sức mạnh, chắc chắn là chiến lực cấp độ Thiên Đỉnh!
“Grào...”
Dường như Đồng Huyền đã cảm nhận được nguy hiểm.
Hắn cũng hét lớn một tiếng, sau lưng hắn phảng phất như có một con mãnh hổ, thân thể nó như tràn ngập đất trời, cực kỳ to lớn.
Mãnh hổ nổi giận gầm lên một tiếng, Đồng Huyền cũng tung ra một quyền.
Đồng Huyền cũng thi triển bí pháp kèm theo quyền này, gần như không hề nương tay.
Đồng Huyền thi triển tu vi Thiên Đỉnh, sức mạnh cũng vô cùng đáng sợ.
“Rầm rầm”.
Hai luồng sức mạnh va mạnh vào nhau.
Dư ba khủng bố quét ngang bốn phương tám hướng.
Nếu gặp võ giả bình thường, thậm chí là võ giả Thiên Đỉnh thì hẳn đã bị dư ba quăng ngã.
Thế nhưng những người đang đứng bên cạnh xem cuộc chiến đều là võ giả Thiên Đỉnh, họ vẫn đứng im tại chỗ, để mặc dư ba quét qua, cả ba vẫn không mảy may lung lay.
Thế nhưng trong lòng ba người lại không nén được kinh ngạc.
Họ đương nhiên biết rõ thực lực của Đồng Huyền thế nào.
Chỉ là không ngờ thực lực của Đao Thập Nhị lại vượt qua tưởng tượng của họ nhiều lắm.
Bụi mù tan hết, Lục Trường Sinh và Đồng Huyền đều đã dừng tay.
Trong mắt Đồng Huyền đầy vẻ kinh ngạc không tin nổi.
“Đao tiên sinh, thực lực của ngươi mạnh tới vậy cơ à? Với sức mạnh cỡ này chắc chắn có thể xếp vào năm mươi vị trí đầu trên bảng Thần Lực!”
Đồng Huyền khẳng định chắc nịch.
Vừa rồi hai người giao đấu bằng một quyền.
Kết quả Đồng Huyền chẳng hề chiếm được lợi thế, đúng là không thể tin nổi.
Phải biết Đồng Huyền chính là võ giả Thiên Đỉnh thật sự đấy, mà Đao Thập Nhị chỉ là cấp độ Bách Đỉnh mà thôi.
Điều này cũng chứng minh được một vấn đề.
Lĩnh ngộ của Đao Thập Nhị về phương diện bí pháp và ý cảnh đều đã vượt xa Đồng Huyền.
“Được rồi, trận này coi như hòa nhau.”
“Đao tiên sinh, chúng ta đều đã hiểu rõ thực lực của ngươi.”
“Đội ngũ này của chúng ta về sau sẽ giao cho Đao tiên sinh. Không bằng đặt tên cho đội ngũ trước đã, Đao tiên sinh thấy sao?”
Vưu Thế Phi lên tiếng.
“Tên thì... cứ gọi là tiểu đội Trảm Lỗ đi.”
Lục Trường Sinh thản nhiên đáp.
Lý do thành lập đội ngũ này cũng vì Lục Trường Sinh muốn chém giết người Bắc Lỗ.
Thế nên cái tên này là chuẩn nhất.
“Tiểu đội Trảm Lỗ... Gọi tên này thì e là người Bắc Lỗ sẽ coi chúng ta như đinh trong mắt gai trong thịt đấy. Nhưng tên gì thì đội ngũ này của chúng ta cũng sẽ thành đinh trong mắt gai trong thịt người Bắc Lỗ thôi.”
“Vậy gọi là đội Trảm Lỗ đi!”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Lợi ích đội ngũ thu về sẽ chia đều, không phân lớn nhỏ. Nhưng ta là ‘người chỉ huy’ nên sẽ không cùng các ngươi ra mặt chém giết người Bắc Lỗ. Hơn nữa các ngươi phải tuyệt đối nghe theo lệnh của ta.”
Lục Trường Sinh nói rõ từng việc một.
Những chuyện này trước đó Lục Trường Sinh cũng từng nhắc qua với họ rồi.
“Không thành vấn đề.”
“Giờ ta đã rất sốt ruột muốn ra tay ngay rồi đây.”
“Đao huynh, lúc nào mới có thể động thủ đây?”
Bốn người chăm chú nhìn Lục Trường Sinh.
“Nếu mọi người thấy không có vấn đề gì thì trước tiên đi chém mấy tên Bắc Lỗ thôi, coi như chúc mừng tiểu đội của chúng ta được thành lập.”
Lục Trường Sinh cũng nhếch miệng cười.
“Đi thôi.”
Vì thế đội ngũ bèn lên đường luôn.
Năm người xuất phát từ thành Bắc Lăng, tốc độ của họ rất nhanh, không hề trì hoãn một giây phút nào, chẳng mấy chốc đã tới chiến trường Bắc Vực.
Thảo nguyên bát ngát, bốn phía mênh mông vô bờ.
“Chúng ta làm gì nữa đây?”
Đồng Huyền ngơ ngác hỏi. Hết chương 260.



Bạn cần đăng nhập để bình luận