Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 509. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (6)



Chương 509. Quyết chiến trên đỉnh núi Nhạn! Một kích của Lục Trường Sinh, Ngọc Phi Tiêu bại trận! (6)




“Quả thật không hổ là Ngọc Phi Tiêu, Thần Tàng thứ nhất từ xưa đến nay thì như thế nào? Ngọc Phi Tiêu vẫn có thể nhìn xuống Lục Trường Sinh, mà Lục Trường Sinh lại không làm gì được Ngọc Phi Tiêu!”
“Chẳng lẽ lại Lục Trường Sinh còn muốn Ngọc Phi Tiêu chủ động đến trước mặt hắn hay sao?”
Trong lúc nhất thời, các tiên sư đều cao hứng bừng bừng, cảm xúc tăng vọt.
Đây mới là tiên sư!
Cao cao tại thượng, quan sát chúng sinh.
Võ giả, cũng chỉ là một thành viên bên trong chúng sinh.
Mà tiên sư thì có thể quan sát chúng sinh, đứng ngạo nghễ giữa thiên địa!
Tĩnh!
Vô số võ giả đều yên lặng.
Mặc cho tiên sư trong trận doanh cao hứng bừng bừng.
Tất cả võ giả đều trầm mặc.
Phi hành!
Đây là chỗ yếu nhất của võ giả Thần Tàng.
Võ giả Thần Tàng không cách nào phi hành!
Chỉ có cường giả Đạo Cơ, sau khi não vực hóa thực, mới có thể dựa vào năng lực não vực để phi hành.
Cũng chính là đúc thành Đạo Cơ, võ giả mới có thể chân chính bình đẳn được đối đãi như cường giả Tiên Đạo.
Song phương sẽ không còn có chênh lệch.
Thế nhưng Thần Tàng và tiên sư, thật ra có chênh lệch.
Ví dụ như hiện tại, Ngọc Phi Tiêu ngay trên trời, quan sát Lục Trường Sinh.
Mà Lục Trường Sinh thì trên mặt đất, chỉ có thể chỉ giữ trầm mặc, không có cách nào.
Ai mạnh ai yếu, liếc qua thấy ngay!
“Cho nên, trận chiến trên đỉnh núi Nhạn đã bắt đầu rồi?”
Giọng điệu Lục Trường Sinh nhưng không có vẻ gì mất mát.
Thậm chí, ánh mắt của hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào, ngược lại ánh mắt nhìn võ giả Phi Nhạn Lâu một bên.
Võ giả Phi Nhạn Lâu có chút không biết làm sao, nhìn phía phó lâu chủ.
Lần này, lâu chủ Phi Nhạn Lâu phó cũng tới.
Hắn không nghĩ tới, Ngọc Phi Tiêu sẽ lấy dáng vẻ cao cao tại thượng như thế để đại chiến cùng Lục Trường Sinh.
Thậm chí, vừa đến đã đưa ra một câu đố khó cho Lục Trường Sinh.
Khí thế song phương, dường như vừa mới bắt đầu Lục Trường Sinh cũng đã bị áp chế.
Nhưng vì cái gì Lục Trường Sinh không kinh hoảng thất thố, hoặc là tỏ vẻ nóng nảy chút nào?
Thậm chí là vô cùng bình tĩnh.
“Bắt đầu quyết chiến!”
Phó lâu chủ vung tay lên, hắn cũng không nói nói nhảm thêm gì nữa.
Tất cả mọi người đều đến để coi đại chiến của Lục Trường Sinh với Ngọc Phi Tiêu, mà không phải đến nghe phó lâu chủ nói chuyện.
Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.
Hắn quay đầu, nhìn qua Ngọc Phi Tiêu trên không trung.
“Ngươi chắc chắn không xuống?”
Ngọc Phi Tiêu lạnh lùng nói: “Ta ở chỗ này, ngươi có thể làm gì được?”
Ngọc Phi Tiêu thật sự không sợ Lục Trường Sinh có thể làm gì hắn.
Lĩnh vực?
Có lẽ có thể bao trùm phạm vi nhất định.
Nhưng hắn có pháp bảo, có thể trực tiếp chống đỡ lĩnh vực của Lục Trường Sinh, sau đó lại bay lên không trung.
Lục Trường Sinh cũng không làm gì được hắn.
Ngược lại, hắn có thể khống chế pháp bảo, không ngừng công kích Lục Trường Sinh.
Ngọc Phi Tiêu đã sớm có biện pháp đối phó với Lục Trường Sinh, nắm vững thắng lợi.
Linh Diệu tiên sư nao nao.
Biện pháp này... đúng là rất tốt.
Tuy có chút “bắc nạt người khác”, nhưng đúng là phương pháp tốt nhất đối phó với võ giả.
Tiên sư vốn không am hiểu cận chiến, tại sao lại phải tới gần võ giả?
Nếu như ở trên không trung, võ giả căn bản là không làm gì được tiên sư.
Linh Diệu tiên sư nghĩ đến ở núi Tụ Linh lúc trước.
Nếu như nàng cũng có thể bay lên không, có phải lúc trước sẽ không bại thảm như vậy hay không?
Võ giả trước khi Đạo Cơ đối mặt với tiên sư, hoàn toàn đúng là có sự thiếu hụt “trí mạng”, hoặc là nhược điểm.
Nhược điểm này, các tiên sư bình thường không thế nào để ý tới.
Chỉ khi nào tiên sư chăm chú, bắt lấy hoặc là lợi dụng nhược điểm của võ giả, trên cơ bản võ giả không có cơ hội đánh bại tiên sư.
Võ giả, thua không nghi ngờ!
“Tại sao có thể như vậy? Ngọc Phi Tiêu thật đúng là vô sỉ.”
“Lục Trường Sinh không phi hành được, còn có thể làm sao đây?”
“Không có cách nào, đây là thiếu hụt của võ giả, hoặc nói là nhược điểm, bị Ngọc Phi Tiêu bắt lấy, có thể có biện pháp nào?”
“Nhưng chúng ta không có pháp khí, pháp bảo bảo vật loại này. cuối cùng thủ đoạn của võ giả vẫn là quá ít.”
“Lục Trường Sinh sợ rằng là sẽ thua...”
Rất nhiều trong lòng võ giả cũng hơi trầm xuống.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Trận chiến dạng này, hoàn toàn “lhông ngang nhau”.
Ngọc Phi Tiêu trên không trung không ngừng công kích Lục Trường Sinh.
Một mực ngăn cản, làm sao có thể ngăn lại được?
Thủ đoạn mạnh nhất của võ giả chính là công kích!
Nếu như võ giả phòng thủ sẽ không thể công kích đối thủ, vậy thì đánh bại đối thủ thế nào được?
Ngọc Phi Tiêu đứng chắp tay, quan sát Lục Trường Sinh.
Hắn cũng không vội vã động thủ, hắn muốn nhìn xem, Lục Trường Sinh còn có thể có biện pháp nào?
Ở trước mắt bao người, Ngọc Phi Tiêu chính là muốn để Lục Trường Sinh thất bại thảm hại!
Lại còn là loại thảm bại không có hi vọng chút nào, cơ hồ là thiên về một bên!
“Linh Diệu, việc ngươi không làm được, sao có thể cảm thấy ta không làm được?”
“Ta mới là người đứng thứ nhất Trúc Cơ Dự Khuyết bảng, không ai có thể thay đổi!”
“Sau ngày hôm nay, ta thậm chí sẽ là thứ nhất hai bảng!”
Ngọc Phi Tiêu ngạo nghễ nói.
“Lục Trường Sinh...”
Ngay cả điện chủ Chung Dự điện Chấp Pháp bây giờ cũng nhíu mày.
Thậm chí ngay cả hắn cũng không biết, loại thời điểm này nên làm như thế nào để đối phó với Ngọc Phi Tiêu.
Lục Trường Sinh có thể có biện pháp gì?
Coi như Lục Trường Sinh là thiên tài thì cũng chỉ là Thần Tàng thôi.
Thần Tàng không thể phi hành.
Làm sao đối phó được với Ngọc Phi Tiêu phi hành ở giữa không trung?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh cơ hồ không chút do dự.
“Vù.”
Ngay sau đó, hắn hiển hóa ra não vực.
“Ầm ầm.”
Não vực kịch liệt chấn động.
Não vực trăm dặm, không kiêng nể gì cả phóng thích ra ngoài.
Thấy cảnh này, tất cả võ giả đều chấn động.
“Não vực trăm dặm?”
“Não vực của Lục Trường Sinh thế mà trăm dặm rồi?”
“Lục Trường Sinh tấn thăng Thần Tàng, còn chưa đủ một năm đã có não vực trăm dặm?” Hết chương 509.



Bạn cần đăng nhập để bình luận