Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 220. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, lĩnh ngộ Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh!



Chương 220. Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, lĩnh ngộ Tinh Không Bộc Bố Ý Cảnh!




Nếu tâm thành với kiếm thì cũng có thể nói là sẽ không dùng được những loại ý cảnh khác nữa.
Thật ra đây là sự khác biệt giữa tinh và tạp.
Rốt cuộc dốc lòng với một loại ý cảnh tốt hơn hay lĩnh ngộ càng nhiều ý cảnh mới tốt, cái này còn tùy theo cách nghĩ của từng người.
Chí ít Lục Trường Sinh cảm thấy, ngộ tính của hắn cao như vậy, không lĩnh ngộ vài loại ý cảnh thì đúng là lãng phí quá.
Muốn hắn từ bỏ ưu thế ngộ tính của mình, ngược lại dốc lòng tâm thành với kiếm gì đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra!
Có điều nói là muốn lĩnh ngộ nhiều loại ý cảnh nhưng không phải cứ nhắm mắt lại rồi tự mơ tưởng là có thể thành công.
Cũng cần phải có điều kiện thích hợp mới được.
Lúc trước Lục Trường Sinh lĩnh ngộ được Hải Lãng Ý Cảnh vì khi đó hắn đang luyện tập Tam Trọng Lãng, sau khi nhảy vào biển rộng để cảm ngộ sóng lớn ngập trời thì mới học theo tự nhiên, nhờ vậy mà lĩnh ngộ được Hải Lãng Ý Cảnh.
Cũng nhờ duyên số đẩy đưa nên mới lĩnh ngộ được.
“Học theo tự nhiên...”
Lục Trường Sinh nhìn thác nước trước mặt.
Thác nước chẳng phải cũng là tự nhiên đấy ư?
Hơn nữa thác nước còn có liên quan tới nước.
Sóng biển là nước, mà thác nước cũng là nước.
Cả hai có điểm chung với nhau.
Trong lòng Lục Trường Sinh khẽ động, lúc này hắn lại thầm nhớ tới một câu thơ từng nghe từ kiếp trước: “Phi lưu trực há tam thiên xích, nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên*.”
(*trích bài thơ Vọng Lư sơn bộc bố - Xa ngắm thác núi Lư của Lý Bạch
飞流直下三千尺, 疑是银河落九天
Bản dịch thơ của Tương Như:
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây)
Đây là hình dung về thác nước.
Đương nhiên đó cũng chỉ là biện pháp so sánh một cách cường điệu.
Thế nhưng Lục Trường Sinh nhìn thác nước trước mặt, rồi lại nghĩ về câu thơ trong đầu.
Trong nháy mắt, tâm linh rung động, linh cảm bùng nổ.
Hắn cảm giác nếu muốn học theo tự nhiên, lĩnh ngộ ý cảnh thứ hai thì còn phải trông chờ vào thác nước trước mặt này.
“Vèo”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh đi thẳng tới bên dưới thác nước, để mặc thác nước giội lên người, hắn cứ thế khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng cảm ngộ.
Thấy thế các đệ tử phái Thiên Nữ đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đao tiên sinh xuống dưới thác nước làm gì thế kia?”
“Đao tiên sinh không nhúc nhích gì cả, chẳng lẽ ngài ấy đang luyện võ à?”
“Nhưng dưới thác nước thì có thể luyện ra võ công gì nhỉ?”
“Chưa thấy kiểu luyện võ như vậy bao giờ...”
Lục Trường Sinh không để ý những lời bàn tán của các đệ tử phái Thiên Nữ, hắn nhắm mắt lại, nhờ ngộ tính siêu việt, cảm thụ trực quan nhất chính là linh cảm trong đầu cứ cuồn cuộn không dứt.
Đủ loại linh cảm đang bùng nổ.
Từng luồng linh cảm va chạm với nhau, rất có thể sẽ xuất hiện một chút cảm ngộ.
So với Hải Lãng Ý Cảnh thì thác nước thật ra cũng không đáng gì.
Dù Lục Trường Sinh có cảm ngộ được ý cảnh từ thác nước thì cũng không phải một loại ý cảnh quá mạnh mẽ.
Ý cảnh cũng có phân chia cao thấp mạnh yếu, đây là điều chắc chắn.
Nếu chỉ là ý cảnh từ thác nước thì Lục Trường Sinh có thể lĩnh ngộ rất nhanh.
Thế nhưng lần này thứ ý cảnh mà Lục Trường Sinh muốn lĩnh ngộ không phải là ý cảnh bình thường từ thác nước mà là loại ý cảnh “Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây” kia.
Cái này không chỉ đơn giản là học theo tự nhiên thôi.
Thậm chí còn có liên quan tới những mối quan hệ phức tạp giữa tự nhiên rồi tinh thần vân vân.
Lục Trường Sinh cũng không biết mình có thể lĩnh ngộ thành công hay không.
Thế nhưng hắn muốn thử một lần.
Đệ tử của phái Thiên Nữ cũng báo chuyện về “Đao Thập Nhị” cho cao tầng trong môn phái biết.
Thiên Nữ đời trước giờ đã từ chức và trở thành thái thượng trưởng lão của phái Thiên Nữ.
Nàng tới gần thác nước, trông thấy “Đao Thập Nhị” đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi bên dưới thác nước không nhúc nhích, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Nàng thoáng như nhận ra “Đao Thập Nhị” đang làm gì.
Học theo tự nhiên, lĩnh ngộ ý cảnh!
Chỉ là bình thường đều phải rơi vào trạng thái “ngộ đạo” mới có thể học theo tự nhiên.
“Đao Thập Nhị” may mắn tới mức lại rơi vào trạng thái “ngộ đạo” rồi ư?
Dù sao thì Thiên Nữ tiền nhiệm cũng biết lúc này không thể quấy nhiễu “Đao Thập Nhị” được.
Thế nên nàng hạ lệnh: “Từ giờ trở đi không ai được tiến vào trăm trượng xung quanh Đao tiên sinh.”
“Hơn nữa võ giả cảnh giới Thần Lực thân thể cường tráng, khí huyết tràn trề, dù mấy ngày không ăn uống cũng không có vấn đề gì, các ngươi chỉ cần quan sát tình trạng của Đao tiên sinh rồi báo cáo đúng lúc là được.”
“Vâng thưa trưởng lão.”
Thiên Nữ tiền nhiệm khẽ cười.
Vân Hải Đường có “người hộ đạo” như vậy thì con đường sau này sẽ càng thêm thông thuận.
Đối với phái Thiên Nữ mà nói, có một người hộ đạo mạnh mẽ thậm chí còn quan trọng hơn chính bản thân Thiên Nữ!
Thời gian dần trôi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Đã qua mấy ngày nhưng Lục Trường Sinh vẫn không hề nhúc nhích như cũ.
Lúc ban đầu một số đệ tử phái Thiên Nữ còn cảm thấy hay ho nên có rất nhiều người rủ nhau tới “quan sát” Đao Thập Nhị.
Dù sao thì Đao Thập Nhị chính là người đã đánh bại Lục Kiếm Minh của Huyền Kiếm Sơn Trang.
Thế nhưng thời gian dần trôi, dần dần các đệ tử này cũng không còn hiếu kỳ nữa.
Ngoại trừ mấy đệ tử ở lại quan sát động tĩnh của Đao Thập Nhị và bẩm báo tình hình thì không còn người khác tới đây nữa.
Nháy mắt lại qua năm ngày.
Lúc này theo một tiếng thét dài vang lên, Thiên Nữ tân nhiệm Vân Hải Đường bước ra khỏi nơi bế quan.
Trong mắt nàng lóe từng tia tinh mang, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Cảnh giới Thần Lực!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Vân Hải Đường nhờ vào tài nguyên của phái Thiên Nữ đã tấn thăng lên cảnh giới Thần Lực!
Đương nhiên việc đột phá cảnh giới Thần Lực không thể chỉ dựa vào tài nguyên mà còn phải dựa vào chính bản thân mình. Hết chương 220.



Bạn cần đăng nhập để bình luận