Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 261. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ! (2)



Chương 261. Dùng đao mổ trao cắt tiết gà, một hơi thở đã diệt một tiểu đội Bắc Lỗ! (2)




Bình thường tới lúc này hắn đều dựa vào vận may, cứ đi loanh quanh khắp nơi tìm kiếm đối thủ.
Nhưng giờ không thể chỉ dựa vào vận may được.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải đội ngũ Bắc Lỗ, mà một mình Đồng Huyền chưa chắc đã có thể tiêu diệt cả đội ngũ của đối phương được.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía “Đao Thập Nhị”.
Đây là lần hành động đầu tiên của “tiểu đội Trảm Lỗ”, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của Đao Thập Nhị.
Thậm chí đây cũng coi như một lần khảo nghiệm.
Là cuộc khảo nghiệm năng lực của Đao Thập Nhị.
Nếu Đao Thập Nhị không có khả năng “chỉ huy” như hắn từng nói.
Vậy thì tiểu đội này có thể sẽ tan vỡ.
Bởi thế trận chiến này rất quan trọng!
“Không vội.”
Lục Trường Sinh nhắm mắt lại.
Ngay sau đó hắn thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh
“Vù...”
Gió nhẹ thổi qua.
Ý thức của Lục Trường Sinh dung nhập vào trong gió rồi theo nó bay về phương xa.
“Hử?”
Vưu Thế Phi ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm Đao Thập Nhị.
Không chỉ mình Vưu Thế Phi mà những người khác dường như cũng đã cảm thấy gì đó.
“Vừa rồi lại là một loại ý cảnh?”
“Đao tiên sinh còn có loại ý cảnh thứ ba?”
“Hình như có liên quan với gió, chẳng lẽ chuyện hắn liên tục gặp được người Bắc Lỗ đều dựa vào loại ý cảnh bí ẩn này ư?”
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, thật ra trong lòng mọi người đều có một ít suy đoán.
Ba loại ý cảnh, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Người bình thường có thể lĩnh ngộ một loại ý cảnh đã đủ để kiêu ngạo.
Lĩnh ngộ hai loại ý cảnh thì có thể coi như thiên tài hàng đầu.
Thế nhưng người có thể lĩnh ngộ loại ý cảnh thứ ba phải gọi là gì đây?
Thế nhưng dù biết thế họ cũng không quấy rầy Đao Thập Nhị mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Đao Thập Nhị thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, ý thức đã hoàn toàn dung nhập vào trong gió, theo gió bay khắp bốn phương, tình hình trong phạm vi vài dặm đều đã hiện rõ trước mắt hắn.
“Tách”.
Lục Trường Sinh mở mắt.
“Tám dặm về phía Tây có một tiểu đội người Bắc Lỗ. Tổng cộng năm tên võ giả Thần Lực, không rõ có võ giả trên bảng Thần Lực không. Dù sao thì đám người Bắc Lỗ này giờ đều rất giỏi ngụy trang.”
“Nếu các ngươi tới đó thì nhất định phải dốc toàn lực ứng phó, giết đối phương chỉ với một đòn, không được cho chúng có cơ hội chạy thoát.”
“Nếu đối phương là cường giả trên bảng Thần Lực và giết ngược các ngươi thì ta sẽ không cứu các ngươi mà nhanh chóng quay lại thành Bắc Lăng. Các ngươi đã rõ rồi chứ?”
Lục Trường Sinh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Hắn là “người chỉ huy”, thế nên sẽ không tham gia chiến đấu.
Nhưng tác dụng của hắn lại lớn nhất.
Đó cũng là chuyện họ đã thống nhất từ trước.
“Không thành vấn đề.”
“Nếu không giải quyết được tiểu đội Bắc Lỗ kia thì cũng là vấn đề của chúng ta.”
“Đao huynh, an toàn của ngươi quan trọng nhất. Ngươi cứ nấp kỹ đợi chúng ta chiến thắng quay về đi.”
“Xuất phát.”
Bốn người Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên đều bày tỏ thái độ hết sức kiên định.
Lúc trước họ tới chiến trường Bắc Vực đều phải xem có may mắn tìm được đội ngũ Bắc Lỗ hay không.
Mà hiện giờ, Đao Thập Nhị đã chỉ rõ vị trí của người Bắc Lỗ cho họ, họ chỉ cần phụ trách ra tay mà thôi.
Việc này mà còn không làm được thì cũng chẳng liên quan gì tới Đao Thập Nhị, là do thực lực của họ không đủ, có chết cũng không đáng tiếc.
Sau đó bốn người lập tức xuất phát.
Nhìn theo bóng lưng bốn người rời đi, Lục Trường Sinh lần thứ hai thi triển Cảm Tri Chi Phong ý cảnh, theo sát phía sau họ.
Lục Trường Sinh cũng muốn xem thử đội ngũ mình xây dựng có “chất lượng” thế nào?
Ngoài miệng ba hoa chích chòe thế nào cũng chẳng ích gì, vẫn phải đợi hành động thực tế mới rõ được.
Lúc này, năm võ giả Thần Lực trong đội ngũ Bắc Lỗ đang uể oải loanh quanh giữa thảo nguyên rộng lớn.
Tuy nhìn chúng như thể đang chán nản nhưng thực ra ai nấy đều rất cẩn thận quan sát tình hình bốn phía.
“Hôm nay xui rồi, chẳng thấy võ giả vương triều Đại Ngư nào cả.”
“Giờ võ giả của vương triều Đại Ngư cũng tổ đội hết rồi, có gặp được thì cũng phải đánh một trận ác liệt đấy.”
“Đánh một trận ác liệt á? Chưa chắc đâu. Xếp hạng của võ giả vương triều Đại Ngư trên bảng Thần Lực đều rất tệ, với thực lực của chúng ta, dù có gặp võ giả trên bảng hẳn là cũng có thể thắng được chứ nhỉ?”
Năm người đều rất tự tin, không khí trong đội ngũ cũng rất thoải mái.
Thậm chí chúng còn mong đợi sẽ gặp được võ giả trên bảng Thần Lực nữa kìa.
Cứ thế thì chúng có thể đạt được càng nhiều công trạng.
Thế nhưng chiến trường Bắc Vực rất rộng lớn.
Dù có đi loanh quanh cả một ngày thì cũng chưa chắc đã gặp được đội ngũ nào.
“Khoan đã, có người.”
“Tốc độ nhanh thật, hình như là tới vì chúng ta đấy.”
“Tổng cộng bốn võ giả, đều là võ giả cảnh giới Thần Lực cả.”
“Một trong số đó hình như là Vưu Thế Phi, xếp hạng thứ mười tám trên bảng Thần Lực!”
“Chạy mau!”
Tiểu đội người Bắc Lỗ đã phát hiện ra những võ giả đột nhiên xuất hiện kia.
Đặc biệt là Vưu Thế Phi.
Người xếp hạng thứ mười tám trên bảng Thần Lực, một người rất nổi tiếng.
Thuộc về nhóm hai mươi người đứng đầu.
Những người khác có lẽ người Bắc Lỗ chưa chắc đã biết nhưng Vưu Thế Phi thì đảm bảo là chúng đều biết.
Bởi chúng đã nhớ kỹ đặc điểm của Vưu Thế Phi.
Năm người quyết định rất nhanh, gần như không hề do dự, cứ thế quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Chúng tự tin có thể thắng được một số võ giả trên bảng Thần Lực, thế nhưng không gồm cả những võ giả trong nhóm hai mươi người đứng đầu.
Thực lực của hai mươi võ giả đứng đầu bảng Thần Lực đều rất khủng bố.
Huống hồ gì Vưu Thế Phi không tới một mình, hắn cũng có đội hữu đi cùng.
Thậm chí đội hữu của hắn sợ rằng cũng kinh khủng không kém hắn.
“Vèo”.
Năm người vội vàng tản ra bốn phía.
Thế nhưng tốc độ của đám người Vưu Thế Phi còn nhanh hơn chúng nhiều.
“Keng”.
Dương Chân rút kiếm. Hết chương 261.



Bạn cần đăng nhập để bình luận