Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1260. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ!



Chương 1260. Ba sông giao thoa, Lục Trường Sinh hai tay nắm sông lớn, sóng dâng vạn trượng, sức mạnh khổng lồ kinh sợ thiên hạ!




Hắn “nhìn thấy” chủ nhân của chưởng kia, thật ra không phải ở Côn Ngô giới, mà là bên ngoài Côn Ngô giới.
Đó là Giới Hải!
Dù từ Côn Ngô giới nhưng vẫn có thể quan sát rõ ràng thân hình khổng lồ kia.
Thần chưởng đó, trực tiếp đập xuống từ Giới Hải, biến Khư Sơn thành một vùng phế tích.
Lục Trường Sinh thật sự rất rung động.
Từ Côn Ngô giới vẫn có thể đập được thần chưởng khủng bố, san phẳng Khư Sơn thành phế tích.
Đây là đại năng Tiên Cảnh sao?
Tổ Cảnh và Tiên Cảnh quả thực khác nhau một trời một vực.
Chênh lệch này có thể lớn đến mức như voi và kiến.
“Cự Linh Thủy Tổ ở Giới Hải mà vẫn muốn giết gia tộc Âu thị, hơn nữa bia mộ Hồng Trần Tiên có vẻ xuất thân từ tay gia tộc Âu thị.”
Lục Trường Sinh dường như bắt lấy được manh mối.
Tuy rằng vẫn không rõ ràng, nhưng nếu liên hệ hai thứ này, ít nhất biết được trước kia gia tộc Âu thị có quan hệ với cường giả Tiên Cảnh.
Thậm chí có quan hệ khá sâu.
Nếu không cũng sẽ không rước phải “họa diệt môn”.
Thần chưởng giáng từ trên trời ngày trước chẳng phải họa diệt môn sao?
Từ kiếp nạn đó, gia tộc Âu thị không gượng dậy nổi, không thể phục hồi huy hoàng trước đây.
Thậm chí đến thời điểm này, gia tộc Âu thị còn sắp tuyệt hậu.
Mà kẻ đầu têu của tất cả chuyện này bắt đầu từ thần chưởng từ trên trời giáng xuống.
“Tiền bối, rốt cuộc ngài có quan hệ gì với gia tộc Âu thị ta?”
Âu Phục Xuân không nhịn được hỏi.
Hôm nay hắn thật sự là rất rung động.
Thậm chí Âu Phục Xuân cũng không biết rõ tình hình thực tế của Khư Sơn.
Sao cường giả thần bí trước mắt này lại biết?
Thậm chí, đối phương không cảm thấy hứng thú với cả bảo vật truyền thừa của gia tộc Âu thị, trả lại bảo vật cho hắn.
Vậy rốt cuộc đối phương muốn gì?
Âu Phục Xuân không tin đối phương làm to chuyện vẻn vẹn chỉ vi “thưởng thức” bãi phế tích đổ nát này.
Chắc chắn có mục đích.
“Quan hệ?”
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: “Lục mỗ và gia tộc Âu thị không có quan hệ, chỉ là có chút việc cần xác nhận với người của gia tộc Âu thị.”
“Trước mắt xem ra, gia tộc Âu thị cũng chỉ còn lại một mình ngươi.”
“Như vậy, ngươi biết món đồ này sao?”
Lục Trường Sinh trực tiếp lấy ra mảnh vỡ bia mộ Hồng Trần Tiên.
Trước mắt là sáu mảnh vỡ bia mộ Hồng Trần Tiên, cơ bản đã là hơn nửa hình dáng của bia mộ.
Thậm chí có thể nhận ra đó là một bia mộ.
“Đây là…bia mộ?”
“Nhưng lại là bia mộ bị tàn phá, chữ khắc ở trên đó…rất kì lạ, không nhận thức.”
“Tiền bối, bia mộ tàn phá này là gì? Phải chăng có quan hệ với gia tộc Âu thị?”
Âu Phục Xuân không ngừng hỏi.
Hiển nhiên, Âu Phục Xuân cũng không biết tình huống cụ thể.
Lục Trường Sinh không cảm thấy thất vọng.
Hắn đã đoán trước được điều này.
Dù sao, thời gian vạn nă,, thậm chí mấy vạn năm, còn có bao nhiêu người có thể nhớ rõ bia mộ Hồng Trần Tiên?
Âu Phục Xuân còn không biết đến vinh quang đã từng của gia tộc Âu thị.
Sao hắn có thể biết bia mộ này?
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không từ bỏ.
Dù sao, đây đã là manh mối quan trọng nhất hắn có thể tìm được.
“Đây là một bia mộ, ngươi nhìn thấy đồ án trên bia mộ không? Đây là kí hiệu của gia tộc Âu thị ngươi, thứ này hẳn ngươi phải biết chứ?”
Lục Trường Sinh chỉ vào kí hiệu, hỏi.
Âu Phục Xuân gật đầu: “Không sai, bia mộ này hẳn xuất thân từ tay gia tộc Âu thị, nhưng quả thực ta không biết nó, trong sách cổ của gia tộc chưa từng có nhắc đến, hoặc có nhắc tới nhưng đã thất lạc, ít nhất là ta không biết về nó”
Lục Trường Sinh nhìn ra được Âu Phục Xuân đang nói thật.
Có lẽ hắn thật sự không biết.
“Vậy ngươi có biết…Hồng Trần Tiên không?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Hồng Trần Tiên…”
Âu Phục Xuân cẩn thận suy nghĩ.
Ngay sau đó, đột nhiên sắc mặt Âu Phục Xuân thay đổi.
“Ngài…đang tìm kiếm Hồng Trần Tiên?”
Giọng nói Âu Phục Xuân đều run rẩy.
Lục Trường Sinh nhìn thấy phản ứng Âu Phục Xuân, bỗng nhiên nở nụ cười.
Quả nhiên, Âu Phục Xuân vẫn biết một ít.
Nói cách khác, gia tộc Âu thị vẫn để lại một số thứ.
Nếu không, khi Lục Trường Sinh nói tới ba chữ “Hồng Trần Tiên”, Âu Phục Xuân sẽ không phản ứng lớn như vậy.
“Ngươi biết Hồng Trần Tiên?”
“Ngươi nói tất cả tin tức, manh mối ngươi biết về Hồng Trần Tiên cẩn thận nói lại một lần.”
“Đừng giấu diếm điều gì. Nếu không, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể giết ngươi.”
“Gia tộc Âu thị chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi hẳn phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
Đây là cảnh cáo.
Âu Phục Xuân đương nhiên biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Hắn hiện tại, hoặc gia tộc Âu thị hiện tại, ngoại trừ hắn không thể chết và bảo vật gia tộc Âu thị không thể bị mất, gia tộc Âu thị còn có thứ gì không thể nói?
Tất cả đã không có ý nghĩa.
Duy trì gia tộc Âu thị, bảo vệ bảo vật gia tộc Âu thị mới là chuyện quan trọng nhất!
“Tiền bối, về Hồng Trần Tiên, thật ra trong gia tộc có một chuyện xưa, cho tới bây giờ đều truyền miệng qua các đời gia chủ, không được ghi chép trong bất kể sách vở nào.”
“Gia tộc Âu thị truyền thừa qua không biết bao nhiêu đời, rất nhiều bảo vật, sách cổ đã bị đánh mất, nhưng chỉ có câu nói về Hồng Trần Tiên trước sau vẫn chưa mất.”
“Nếu tiền bối muốn nghe, vậy để vãn bối nói lại cho ngài là được.”
Âu Phục Xuân hít một hơi thật sâu, sau đó gằn từng tiếng nói: “Ba sông giao thoa, lăng mộ tiên nhân! Đạo tràng Hồng Trần, đường lên Đăng Thiên!”
“Tiền bối, đây là câu nói truyền miệng đời đời kiếp kiếp của gia tộc Âu thị, chỉ có ngắn ngủi mười sáu chữ nhưng dường như có hàm ý rất sau, chỉ có điều ta không thể hiểu được…”
Âu Phục Xuân lắc đầu.
Thật ra sao hắn có thể không biết, câu nói truyền miệng qua ngàn đời của gia tộc Âu thị chắc chắn ẩn chứa bí mật động trời.
Nhưng dùng như thế nào?
Dù bí ẩn đến đâu, gia tộc Âu thị chắc chắn không chiếm được chỗ tốt.
Hiện tại gia tộc sắp tuyệt hậu, giữ lại thì có ích gì?
Lục Trường Sinh nghe mười sáu chữ đó, trong tai không ngừng bùng nổ. Hết chương 1260.



Bạn cần đăng nhập để bình luận