Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 269. Sự khủng bố của Thiên Tâm! Bốn thành viên đội Trảm Lỗ khẳng khái chịu chết!



Chương 269. Sự khủng bố của Thiên Tâm! Bốn thành viên đội Trảm Lỗ khẳng khái chịu chết!




Nếu chia nhau ra trốn thì có thể người chết sẽ là hắn.
Nhưng nếu tụ lại cùng nhau, bốn người liên thủ đối phó với Thiên Tâm thì có thể người chết sẽ là các thành viên đội Trảm Lỗ.
“Chạy đi.”
“Có lẽ chúng ta vẫn có thể cùng nhau chạy về thành Bắc Lăng.”
Vưu Thế Phi lại mở miệng.
Đúng là Thiên Tâm vẫn chưa đuổi tới nơi.
“Đi!”
Thế nên năm người lại lấy tốc độ nhanh nhất, điên cuồng chạy về phía thành Bắc Lăng.
Có điều tốc độ của họ nhanh tới đâu cũng không bằng Thiên Tâm.
Ban đầu Lục Trường Sinh chỉ có thể dùng Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh mới nhìn thấy Thiên Tâm.
Thế nhưng khi thời gian dần trôi, khoảng cách giữa Thiên Tâm và năm người họ càng lúc càng gần lại, những người khác cũng đã trông thấy bóng dáng hắn từ xa rồi.
“Đúng là Thiên Tâm kìa!”
Vưu Thế Phi khẽ nheo mắt.
Lúc này trong lòng hắn chẳng còn trông mong vào vận may nữa rồi.
Thiên Tâm rất ít khi ra tay.
Nhưng một khi đã ra tay thì chắc chắn sẽ thành công.
Không ai có thể ngăn cản Thiên Tâm hết.
Mười dặm, năm dặm, ba dặm, một dặm...
Thiên Tâm càng lúc càng gần hơn.
Nhưng năm người cũng đã trông thấy thành Bắc Lăng phía trước.
Thành Bắc Lăng tuy đã ở rất gần nhưng với tốc độ hiện giờ họ sẽ không trốn về thành kịp.
“Dừng.”
Lúc này Vưu Thế Phi lại dừng chân.
Hắn dừng lại nên Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên cũng dừng, như thể họ đã bàn với nhau sẵn vậy.
“Các ngươi...”
Lục Trường Sinh trợn trừng mắt, dường như đã đoán được gì đó.
“Đao huynh, đây là đoạn đường cuối cùng chúng ta có thể tiễn ngươi rồi!”
“Đi đi, mau trở lại thành Bắc Lăng. Bốn người chúng ta sẽ ở lại ngăn cản Thiên Tâm. Chỉ cần ngươi còn sống thì đội Trảm Lỗ vĩnh viễn cũng không biến mất!”
“Chỉ nghĩ đến việc được đánh một trận với người đứng đầu bảng Thần Lực thôi đã thấy hào hứng rồi!”
Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền, Thiết Uyên.
Trên mặt bốn người đều nở một nụ cười quyết tuyệt!
Lục Trường Sinh biết, họ đã đưa ra quyết định từ lâu rồi.
Giờ mà còn không đi vậy hắn có thể sẽ không đi được nữa.
“Hãy sống sót!”
Sau đó Lục Trường Sinh không hề do dự nữa, nháy mắt xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thành Bắc Lăng.
Thế nhưng không biết vì sao trong lòng hắn cứ có một ngọn lửa không tên như muốn bùng lên.
Lúc trước không phải Lục Trường Sinh định xây dựng đội ngũ để đối phó với những tình huống như vậy hay sao?
Để bản thân hắn được an toàn tuyệt đối.
Một khi bốn người Vưu Thế Phi đụng độ với cao thủ thì Lục Trường Sinh có thể lập tức quay về thành Bắc Lăng ngay.
Cùng lắm thì lại tìm người mới rồi lập lên một đội ngũ khác.
Lúc đám người Vưu Thế Phi biết ý định của “Đao Thập Nhị” cũng đều đồng ý.
Thế nhưng tới khi chuyện đó xảy ra thật, lại nhìn mấy người Vưu Thế Phi khẳng khái chịu chết, trong lòng Lục Trường Sinh vẫn không khỏi xúc động.
Chỉ là hắn không hề dừng chân mà vẫn cứ chạy như điên về phía thành Bắc Lăng.
Thiên Tâm bước từng bước về phía mọi người.
Hắn đã trông thấy Lục Trường Sinh, đương nhiên cũng thấy bốn người đang đứng chắn trước mặt mình.
“Vưu Thế Phi... ta nhận ra ngươi.”
Thiên Tâm lạnh nhạt nói.
Nhưng cũng chỉ có một câu như vậy.
Hắn chỉ nhận ra Vưu Thế Phi.
Còn những người khác ư?
Hắn thấy chẳng đáng để biết!
“Thiên Tâm, muốn giết Đao huynh thì phải giết chúng ta trước!”
“Keng.”
Vưu Thế Phi rút đao.
Ánh đao rực rỡ cắt ngang qua hư không.
Đây là một đao đỉnh cao của Vưu Thế Phi.
Ngay cả Lục Trường Sinh dù có rút đao khỏi vỏ cũng không đánh lại được đao này của Vưu Thế Phi.
Hơn nữa trong chớp mắt khi Vưu Thế Phi rút đao thì ba người khác cũng đồng loạt ra tay.
Dương Chân vung kiếm lên, khắp trời đều là bóng kiếm.
Đồng Huyền đấm ra một quyền, hư không chấn động.
Cây thương lớn trong tay Thiết Uyên rung lên, thế thương như rồng, nháy mắt đâm về phía Thiên Tâm.
Bốn cao thủ cùng ra tay là tình cảnh trời long đất lở tới mức nào đây?
Nếu đổi lại là bất cứ ai khác trong mười người đứng đầu bảng Thần Lực thì bốn người thật ra cũng có thể đánh một trận ra trò.
Thế nhưng kẻ mà họ gặp lại là Thiên Tâm.
Người đứng đầu bảng Thần Lực!
Thậm chí còn có thể nói là người đứng đầu trong toàn bộ cảnh giới Thần Lực!
“Ầm.”
Ngay sau đó Thiên Tâm cũng ra tay.
Một luồng ý cảnh từ người Thiên Tâm phóng ra ngoài.
Chỉ là một luồng ý cảnh mà thôi.
Thế nhưng khi ý cảnh này xuất hiện thì như thể bốn phía cũng đều biến thành núi thây biển máu.
Khắp nơi đều là quang mang huyết sắc trông rất khủng bố.
Nó như thể đã trở thành vật thực, nháy mắt cả bốn người đã bị trấn áp.
Đúng, chính là bị trấn áp.
Bị ý cảnh của Thiên Tâm trấn áp.
Đây là Sát Lục Ý Cảnh đỉnh phong!
Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể lên tới viên mãn, hiện giờ tiến độ của Sát Lục Ý Cảnh đã đạt tới 99%.
Chỉ mới phóng thích Sát Lục Ý Cảnh thôi mà đã đủ để trấn áp bốn cao thủ hàng đầu trong cảnh giới Thần Lực rồi.
Thiên Tâm không để ý tới bốn người.
Hắn bước từng bước một, chậm rãi bước qua bốn người đi về phía trước.
Sau mỗi bước của hắn, bốn người như thể lại phải thừa nhận áp lực càng lớn hơn.
“Xì xì.”
Đầu tiên là Đồng Huyền, trên người hắn xuất hiện vô số vết rạn, thân thể nháy mắt vỡ nát, biến thành một người máu, cuối cùng hắn ngã gục trong vũng máu, dấu hiệu của sự sống cũng chấm dứt.
Ngay sau đó là Thiết Uyên.
Đại Thương Thiết Uyên không ngừng run rẩy, như thể có sức mạnh khủng khiếp nào đó đang áp chế hắn.
Thế nhưng Thiết Uyên cũng không chống đỡ được lâu lắm, gần như khi Thiên Tâm bước ra bước thứ hai thì thân thể Thiết Uyên đã chia năm xẻ bảy, chẳng còn lấy một mảnh đầy đủ nào.
Sau đó tới Dương Chân.
“Răng rắc.”
Kiếm của Dương Chân gãy thành từng mảnh.
Cuối cùng toàn thân hắn phủ đầy máu tươi, mạch máu vỡ tung mà chết.
Chỉ còn mình Vưu Thế Phi dường như đã phá tan điểm cực hạn nào đó của bản thân.
“Chết đi!”
Vưu Thế Phi vẫn cố chém xuống một đao ban đầu.
“Hử?” Hết chương 269.



Bạn cần đăng nhập để bình luận