Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 267. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm! (2)



Chương 267. Hắn đến rồi! Người đứng đầu bảng Thần Lực – Thiên Tâm! (2)




“Thế nào, có phải chờ tới nóng ruột rồi không?”
Lục Trường Sinh cười hỏi.
Vưu Thế Phi lắc đầu: “Không đến nỗi, chỉ là tình hình chiến trường Bắc Vực giờ không ổn định lắm, chúng ta đang ở thế bị động.”
“Vậy hôm nay giết đủ thì thôi!”
Trong mắt Lục Trường Sinh cũng lóe lên lệ mang.
Đã nghỉ ngơi hai mươi ngày rồi, mãi mới có một lần hành động, vậy thì làm cho lớn luôn đi.
“Xuất phát.”
Vì thế mọi người chuẩn bị xong xuôi thì lặng lẽ rời khỏi thành Bắc Lăng, tiến vào chiến trường Bắc Vực.
Chiến trường Bắc Vực vẫn rộng lớn mênh mông như thế.
“Cuối cùng cũng trở lại.”
“Ở chiến trường Bắc Vực vẫn là thoải mái nhất.”
“Đi theo Đao huynh đúng là thoải mái thật. Đao huynh, lần này chúng ta không chọn đối thủ, có đối thủ nào cũng có thể chỉ cho chúng ta hết.”
Đám người Vưu Thế Phi đã nhịn hai mươi ngày, lần này quay lại chiến trường Bắc Vực họ như mãnh hổ xổng chuồng, cả đám nôn nóng tới mức còn nói không cần chọn lựa đối thủ nữa.
Đúng là “phiêu” mà.
Nhưng Lục Trường Sinh không đáp mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Hắn muốn thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh cũng có điều kiện và hạn chế, ấy là phải có gió mới được.
Không có gió thì Lục Trường Sinh không cảm giác được gì.
Hắn đợi một lát.
“Vù...”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đám cỏ xanh xung quanh cũng khẽ lay động.
Gió nổi lên rồi!
Lục Trường Sinh lập tức thi triển Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh, ý thức của hắn dung nhập vào trong làn gió.
Do tiến độ của Cảm Tri Chi Phong Ý Cảnh đang không ngừng tăng tiến, thế nên bây giờ phạm vi cảm giác cũng đã tăng lên hơn mười dặm.
Sau hai mươi ngày Lục Trường Sinh mới lại cảm ứng lần nữa, hắn phát hiện đúng là có điều khác biệt thật.
Đã hai mươi ngày đội Trảm Lỗ không hành động, nếu so với trước đây thì các đội ngũ Bắc Lỗ đúng là càng thêm hung hăng ngang ngược.
Trong phạm vi mười dặm hiện giờ đã có tới mấy tiểu đội Bắc Lỗ rồi.
“Năm dặm về hướng Đông Nam có một đội ngũ Bắc Lỗ, trong đội có năm võ giả cảnh giới Thần Lực.”
Lục Trường Sinh đã chọn được mục tiêu
“Xuất phát!”
Vưu Thế Phi ra lệnh.
Bốn người đều nhanh chóng vọt về hướng Đông Nam.
Lúc này, năm dặm về hướng Đông Nam đúng là đang có một đội ngũ người Bắc Lỗ.
Đội ngũ này vừa trải qua một trận ác chiến, sau đó tiêu diệt được một đội ngũ của vương triều Đại Ngư.
Thu hoạch tương đối khá.
“Hôm nay may đấy, gặp được đội ngũ không tệ.”
“Trong khoảng thời gian này Bắc Lỗ chúng ta đánh cho vương triều Đại Ngư thảm bại liên tiếp. Bên đấy cũng chỉ có mấy đội ngũ là chống đỡ được thôi.”
“Sau khi đội Trảm Lỗ biến mất thì khắp chiến trường Bắc Vực này chúng ta gần như không có đối thủ nữa.”
“Mà sao lâu thế rồi đội Trảm Lỗ cũng không hành động nhỉ?”
“Không biết nữa.”
Các đội ngũ Bắc Lỗ cũng truyện trò để tìm hiểu thông tin từ nhau.
Đặc biệt là tin về đội Trảm Lỗ.
Không cần biết là người Bắc Lỗ hay người của vương triều Đại Ngư, thật ra hai bên đều cực kỳ để ý tình hình của đội Trảm Lỗ.
Tiếc là đội Trảm Lỗ cứ như thể đã bốc hơi rồi ấy.
Đã hai mươi ngày rồi họ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
“Vù.”
Đột nhiên mọi người cảm thấy không gian xung quanh trở nên vặn vẹo.
Thật ra đó cũng không phải là cảnh vật vặn vẹo mà là bị ý cảnh bao phủ.
Người Bắc Lỗ đều thân kinh bách chiến, thấy thế lập tức nhận ra có điều bất thường.
“Là ý cảnh giáng xuống đấy, chạy mau!”
“Loại ý cảnh này... là Độc Hành Khách Vưu Thế Phi.”
“Đội Trảm Lỗ xuất hiện rồi...”
Trong đầu năm người cùng hiện lên một suy nghĩ.
Tiếc là khi chúng nhận ra đội Trảm Lỗ thì mọi việc đều đã chậm.
Vưu Thế Phi, Dương Chân, Đồng Huyền và Thiết Uyên một khi động thủ là đều như sét đánh, chắc chắn không chậm một giây phút nào.
Chỉ trong thời gian gần nửa hơi thở.
Cả đội ngũ Bắc Lỗ này đã bị diệt sạch.
Năm cái đầu người Bắc Lỗ cũng đã tới tay.
“Rút.”
Mấy người Vưu Thế Phi nhanh chóng rút lui.
Một lát sau bốn người đã về tới chỗ Lục Trường Sinh đang chờ.
“Chuyến này rất thuận lợi.”
“Năm cái đầu, chưa biết chừng có thể được một nghìn tiểu công.”
“Đao huynh, đội ngũ tiếp theo ở đâu?”
Bốn người đều rất nôn nóng muốn ra tay, cũng đều cực kỳ hưng phấn.
Sau hai mươi ngày mới diệt được một đội ngũ, như vậy chưa đủ để thỏa mãn họ.
“Tám dặm về hướng Tây Nam có một đội ngũ Bắc Lỗ, trong đội có bốn võ giả cảnh giới Thần Lực.
Lục Trường Sinh lần thứ hai chọn được mục tiêu.
“Xuất phát.”
Sau đó bốn người lại lần nữa ra quân.
Lúc này, bên phía Bắc Lỗ quốc, võ giả áo đen lại lần nữa tới tìm Linh Cơ tiên sư.
“Tiên sư...”
Võ giả áo đen đang định nói gì đó.
Thế nhưng Linh Cơ tiên sư không để ý tới bởi đang bận thi triển thần thức đảo qua chiến trường Bắc Vực.
Chiến trường Bắc Vực quá rộng lớn.
Ngay cả Linh Cơ tiên sư muốn dùng thần thức đảo qua một lượt cũng mất chút thời gian.
“Tách.”
Linh Cơ tiên sư mở bừng mắt, hơn nữa trong mắt lóe lên một tia sáng ác độc.
“Họ xuất hiện rồi, cho Thiên Tâm ra tay đi.”
Khóe miệng Linh Cơ tiên sư nhếch lên.
“Hả? Tiên sư đang nói đội Trảm Lỗ sao?”
Võ giả áo đen giật mình.
“Không sai, cuối cùng đội Trảm Lỗ cũng tiến vào chiến trường Bắc Vực, Đao Thập Nhị các ngươi từng nhắc tới cũng bị bần đạo tỏa định rồi. Mau cho Thiên Tâm ra tay đi, đừng để Đao Thập Nhị trốn thoát.”
“Vâng thưa tiên sư, ta sẽ cho Thiên Tâm hành động ngay.”
Nói xong võ giả áo đen lập tức đi thông báo với Thiên Tâm.
Chiến trường Bắc Vực.
Đội Trảm Lỗ liên tục ra tay.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn họ đã tiêu diệt năm đội ngũ Bắc Lỗ.
Hơn nữa có vẻ họ còn chưa định dừng tay mà vẫn sẽ tiếp tục.
“Thoải mái, đúng là rất thoải mái.”
Vưu Thế Phi không nhịn được phá lên cười.
Sau hai mươi ngày mới lại có cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng vui sướng.
“Đao huynh, tiếp tục đi.”
Vưu Thế Phi đang rất mong đợi lần tiếp theo.
Lục Trường Sinh cảm ứng một lượt, người Bắc Lỗ trong phạm vi mười dặm về cơ bản đều đã bị đội Trảm Lỗ diệt sạch rồi. Hết chương 267.



Bạn cần đăng nhập để bình luận