Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1861: Một đợt thành danh, thiên hạ đều biết! Lục Trường Sinh khiến cả Ám Vực kinh ngạc! (4)

Cũng may bây giờ tất cả đều bình thường.
Có điều, lần này dù sao cũng là chuyển tiếp về chất, vì vậy thời gian bùng nổ vẫn đang kéo dài.
Một năm, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm…
Thời gian mở lại Thế Giới lần này còn lâu hơn Lục Trường Sinh tưởng.
Chớp mắt đã là hai mươi năm.
“Soạt.”
Lục Trường Sinh mở mắt ra.
“Thành công rồi…”
Ánh mắt Lục Trường Sinh hơi hoảng hốt.
Đã trôi qua bao lâu?
Gần chín trăm năm, cuối cùng hắn đã diễn hóa thành công Hư giới.
Đây tương đương với lần thứ tư mở lại Thế Giới.
Mở lại Thế Giới bốn lần, tương đương với diễn hóa Thế Giới bốn lần.
Mỗi một lần diễn hóa Thế Giới, Hư giới của Lục Trường Sinh đều rộng lớn hơn.
Các phương diện đều đang nhanh chóng tăng lên.
Hơn nữa còn là tăng lên gấp mười, gấp trăm lần.
Lục Trường Sinh lập tức mở bảng thuộc tính ra.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Chủ nhân Thế Giới: 0 (Bốn lần)
Sinh mệnh Hỗn Độn: 86% (chuyển tiếp ba lần)
Trên bảng thuộc tính, Hư giới của Lục Trường Sinh đã mở lại bốn lần, tương đương với diễn hóa Hư giới bốn lần.
Bây giờ, thực lực của Lục Trường Sinh tăng vọt, đạt đến trình độ diễn hóa bốn lần khủng bố, sánh ngang tứ đạo Đại Thánh.
Đây chỉ là về tu vi.
Nếu nói về chiến lực, có khi Lục Trường Sinh có thể dễ dàng miểu sát ngũ đạo Đại Thánh, thậm chí có thể chiến thắng lục đạo Đại Thánh hay không thì phải đánh mới biết được.
Hư giới của Lục Trường Sinh cũng càng ngày càng mạnh.
Càng về sau thì càng mạnh.
Nội tình là phải tích lũy từng bước.
Dù sao, tiêu chuẩn ban đầu của Hư giới của Lục Trường Sinh chính là Ám Vực, Hỗn Độn.
Cho dù ở trong Giới Chủ, chắc chắn hắn cũng không phải Giới Chủ bình thường.
Lục Trường Sinh nhìn sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Bây giờ chỉ còn lại một trăm bốn mươi chín sức mạnh bản nguyên Ám Vực, đủ để hắn lại mở Thế Giới lần nữa, đạt đến trình độ diễn hóa Thế Giới năm lần.
Nhưng mà, Lục Trường Sinh lại bắt đầu trầm ngâm.
Lúc trước lần thứ tư mở lại Thế Giới, hắn đã tiêu hao khoảng chín trăm năm.
Thời gian này ở trong Hỗn Độn quả thật không đáng nhắc đến.
Nhưng ở trong Ám Vực, nhất là đối với những những thiên kiêu đứng đầu kia thì không có gì đặc biệt.
Ví dụ đạo lữ Lâm Thanh Loan của Lục Trường Sinh mới ba nghìn tuổi đã là bát đạo Đại Thánh rồi.
Lần thứ tư mở lại Thế Giới, Lục Trường Sinh tiêu hao khoảng chín trăm năm, vậy lần thứ năm mở lại Thế Giới thì sao?
Thậm chí lần thứ sáu và lần thứ bảy mở lại Thế Giới thì sao?
Đến lúc đó, hắn càng cần tiêu hao nhiều thời gian hơn.
Lục Trường Sinh nghĩ, tiêu tốn nhiều thời gian trong cảm ngộ đại đạo, không phải vì ngộ tính của hắn giảm xuống, cũng không phải độ khó của đại đạo tăng lên.
Mà là thời gian đại đạo trên bia đại đạo của Ngộ Đạo Thánh Tông lâu quá rồi, đại đạo để lại rất ít đạo vận, rất nhiều thứ phải tốn thời gian để cảm ngộ từng chút một.
Nếu là những lực đại đạo gần đây mới để lại trên bia đại đạo, thì lúc hắn cảm ngộ sẽ vô cùng tiện.
“Nghe nói Thiên Nguyên Thánh Tông cũng có bảo vật giống bia đại đạo.”
“Có lẽ đại đạo trong Thiên Nguyên Thánh Tông sẽ càng rõ ràng hơn, có thể tiết kiệm lượng lớn thời gian cảm ngộ đại đạo của ta.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh lóe sáng.
Hắn muốn đến Thiên Nguyên Thánh Tông một chuyến.
Tất nhiên, Lục Trường Sinh muốn đến Thiên Nguyên Thánh Tông cũng là muốn tới thăm Lâm Thanh Loan.
Nói cho cùng đã chín trăm năm rồi.
Từ sau lần đưa tin trước đó, đã mấy trăm năm Lâm Thanh Loan không đưa tin tới nữa.
Điều này không bình thường.
Lục Trường Sinh muốn đi xem thử.
Có thể ngay cả Lục Trường Sinh cũng chưa nhận ra.
Chín trăm năm không gặp Lâm Thanh Loan, ngược lại khiến trong lòng hắn có hình bóng của nàng.
Không thể xua đi.
Nhưng mà Lục Trường Sinh không cảm thấy có gì không ổn.
Hắn đã là sinh mệnh Hỗn Độn, cũng là Giới Chủ.
Có một đạo lữ thì làm sao?
Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là đạo lữ của hắn, điều này đã đủ rồi.
Nếu không, mục đích hắn tu hành đến bây giờ là gì?
Không phải là để sống tiêu dao tự tại à?
Không ai có thể trói buộc hắn.
Có điều trước khi rời đi, Lục Trường Sinh vẫn phải để cho trên dưới Ngộ Đạo Thánh Tông yên tâm.
Thế là Lục Trường Sinh lại để vô số đại đạo va chạm dung hợp trong Hư giới.
Lần này lại có thêm rất nhiều đại đạo.
Xem thử có thể va chạm, dung hợp ra đại đạo gì?
Thế là, tâm niệm của Lục Trường Sinh chợt động.
“Ầm ầm ầm.”
Trong Hư giới, vô số đại đạo bắt đầu va chạm, tan vỡ trong va chạm, rồi lại bắt đầu dung hợp trong tan vỡ.
Dù sao Hư giới cũng sẽ không vỡ vụn, vậy trong Hư giới biến thành thế nào đều không quan trọng.
Nó đều có thể khôi phục trong một ý niệm của Lục Trường Sinh.
Một năm, ba năm, năm năm, mười năm…
Lần này vẫn tốn tận mười năm, còn lâu hơn lúc trước nhiều.
Nhưng mà quả thật đã dung hợp ra một số đại đạo mạnh mẽ.
Ánh mắt Lục Trường Sinh đặt trên một đại đạo.
“Chính là ngươi, Băng Hỏa Đại Đạo!”
Lục Trường Sinh nhìn đại đạo trong Hư giới.
Băng Hỏa Đại Đạo này vô cùng đặc biệt, vô cùng lộng lẫy, khiến người ta nhìn qua đã không thể quên.
Có điều lộng lẫy chỉ là vẻ bề ngoài của nó, trên thực tế, uy năng của Băng Hỏa Đại Đạo vô cùng khủng bố.
Theo suy đoán của Lục Trường Sinh, chắc nó chỉ xếp sau Vạn Cổ Kiếm Đạo, đều mạnh mẽ hơn Lôi Hỏa Đại Đạo, Trọng Thổ Đại Đạo.
Lục Trường Sinh rất hài lòng với Băng Hỏa Đại Đạo, thế là hắn lập tức bắt đầu mô phỏng.
“Ù.”
Ở bầu trời trên động phủ của Lục Trường Sinh bỗng chốc xuất hiện một ngọn lửa màu trắng.
Nhưng ngọn lửa màu trắng này lại vô cùng quỷ dị.
Sau khi nó xuất hiện, hư không giống như bị đóng băng rồi.
“Răng rắc, răng rắc.”
Hư không bị đóng băng, vô số người đều cảm nhận được hình như nhiệt độ đang giảm xuống, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Rất nhiều tu sĩ của Ngộ Đạo Thánh Tông đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hư không.
“Đó là cái gì?”
“Là hỏa diễm nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, thậm chí có thể đóng băng hư không. Đây là… Băng Hỏa Đại Đạo?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận