Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 69. Rút cột lên!



Chương 69. Rút cột lên!




Bởi vì vô số sợi tơ khí huyết cũng giống như tay chân của Lục Trường Sinh vậy, hắn có thể điều khiển chúng một cách dễ dàng.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh đã đạt tới khí huyết cực hạn từ lâu, thậm chí hắn còn thay máu một lần, khí huyết từ đó cũng tăng trưởng hơn nhiều.
Chỉ có khí huyết khủng khiếp tới vậy mới làm Lục Trường Sinh "tiêu xài" thoải mái như thế.
Hai tay Lục Trường Sinh vòng quanh cột, thấy Triệu Hưng đang nhanh chóng lao tới chỗ mình, mắt Lục Trường Sinh lóe lên.
Hắn đột ngột dùng cây cột quét ngang một vòng.
"Uỳnh".
Cây cột khổng lồ quét ngang qua và đập thẳng vào người Triệu Hưng.
Triệu Hưng bị đánh bay ra ngoài rồi ngã xuống đất.
Vì có thiết giáp bảo vệ nên Triệu Hưng không bị thương tích gì, mặc dù vậy nhưng khi hắn nhìn về phía Lục Trường Sinh ở phía xa, hắn cũng đã cảm thấy không ổn.
Lục Trường Sinh lại giơ cây cột lên cao.
"Rầm".
Ngay sau đó, cây cột giáng xuống.
Tuy rằng Triệu Hưng vẫn linh hoạt ngay cả khi mặc thiết giáp, thế nhưng tốc độ của hắn vẫn bị ảnh hưởng một chút.
Hơn nữa, Lục Trường Sinh lại không hề do dự, tốc độ ra tay của hắn rất nhanh.
Đặc biệt là với sự trợ giúp từ sợi tơ khí huyết, dù Lục Trường Sinh có ôm cột đi chăng nữa, hắn vẫn có thể điều khiển các sợi tơ khí huyết một cách dễ dàng.
Cây cột khổng lồ giáng xuống, Triệu Hưng không tránh được.
"Nếu đã không tránh được, vậy thì không tránh luôn!"
Triệu Hưng nghiến răng một cái rồi âm thầm hạ quyết tâm.
Riêng về so gan, từ trước tới giờ, Triệu Hưng chưa từng biết sợ ai.
Triệu Hưng lại lập tức đứng lên, hai chân hắn hơi khuỵu xuống rồi đột ngột dồn sức đập một quyền về phía đầu cột.
"Rầm".
Một đầu của cây cột và nắm đấm của Triệu Hưng va chạm vào nhau cực kỳ mãnh liệt.
Thế nhưng có một sức mạnh khủng bố được truyền ra từ cây cột làm sắc mặt Triệu Hưng đột ngột thay đổi.
Hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh bùng nổ tất cả sức mạnh, lại có thêm trọng lượng của cây cột phụ trợ nên trong lần đập xuống này, sức lực quá mạnh mẽ, chẳng khác nào Thái Sơn áp đỉnh, điều này làm cho Triệu Hưng cảm thấy áp lực ngạt thở.
Triệu Hưng suy nghĩ nhanh chóng rồi lập tức giơ tay còn lại lên, đập thật mạnh vào cây cột.
"Rầm".
Rốt cục, thế tấn công cây cột cũng ngừng lại, thế nhưng lúc này Triệu Hưng cũng đã sử dụng hết sức lực rồi.
Triệu Hưng ở bên trong thiết giáp đã đổ mồ hôi khắp người, mặt đỏ bừng lên, rõ ràng là việc đỡ một đòn của Lục Trường Sinh khi nãy đã khiến hắn phải dốc toàn bộ sức lực.
"Nữa này!"
Lục Trường Sinh bất ngờ giơ cao cây cột lên rồi mạnh mẽ giáng một đòn phủ đầu xuống.
"Rầm".
Triệu Hưng dùng hai tay bảo vệ đỉnh đầu.
Lục Trường Sinh lại giơ cột lên rồi hạ xuống một lần nữa.
"Rầm".
Toàn bộ đại sảnh dưới lòng đất đều đang chấn động.
Lục Trường Sinh cứ giơ cột lên rồi lại giáng xuống giữa đầu của Triệu Hưng hết lần này tới lần khác.
Cây cột như một chiếc búa sắt nện xuống đinh, nhát này lại tới nhát khác.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần...
Khi Lục Trường Sinh đập tới lần thứ năm, dù cho thiết giáp của Triệu Hưng còn chịu được nhưng mặt đất thì đã không thể.
"Răng rắc".
Mặt đất lúc này đã rạn nứt. Lục Trường Sinh ôm cột mà đập mạnh xuống hết lần này tới lần khác như vậy thì sức nặng đâu chỉ có vạn cân.
Nếu không có thiết giáp, có lẽ Triệu Hưng đã chết từ lâu rồi.
Nhưng dù cho có thiết giáp đi nữa thì mặt đất bên dưới lại không chịu được nữa mà bị đập ra một cái hố to.
Triệu Hưng như một cây đinh bị đóng xuống mặt đất, chỉ còn lại phần từ bả vai trở lên lộ ra bên ngoài. Cơ thể hắn lúc này đã mắc kẹt dưới đất, không thể bò ra ngoài được.
Rốt cục, Triệu Hưng không giãy giụa nữa rồi dần dần mất đi động tĩnh.
Lục Trường Sinh đâm cột xuống đất rồi dừng lại.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh dưới lòng đất đều lặng ngắt.
Tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Cảnh tượng vừa mới thấy được đã lật đổ nhận thức của bọn họ.
Đây là võ giả mà bọn họ vẫn biết tới sao?
Một cây cột khổng lồ như vậy mà Lục Trường Sinh có thể dùng làm vũ khí, đập mạnh đến độ làm Triệu Hưng mắc kẹt dưới lòng đất.
Lúc này, Thẩm Ưng mặc áo bào đỏ cũng nhân cơ hội này giãy giụa bò dậy, sau đó hắn chạy tới trước mặt Triệu Hưng rồi mở mũ giáp của Triệu Hưng ra.
Bên dưới mũ giáp, mặt Triệu Hưng đã be bét máu, không thể nhìn rõ gương mặt ban đầu.
Bị cây cột của Lục Trường Sinh nện xuống hết lần này tới lần khác như vậy, chỉ riêng sức mạnh rung động thôi cũng đã vô cùng khủng khiếp rồi.
Cho dù Triệu Hưng không chết thì lúc này cũng gần như thoi thóp.
Thẩm Ưng mỉm cười, cười trong sung sướng.
"Ha ha ha, Triệu Hưng, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?"
Triệu Hưng khó khăn mở mắt ra, thế nhưng lúc này hắn không thể nói được ra lời nữa.
Thẩm Ưng nắm chặt lấy đại đao, hắn nhắm thẳng tới đầu của Triệu Hưng rồi chém xuống.
"Xì xì".
Đầu của Triệu Hưng đã bị Thẩm Ưng chặt.
Ngay lập tức, một cột máu tươi phụt ra khiến bầu không khí tràn ngập trong mùi tanh nồng nặc của máu.
Triệu Hưng chết rồi.
Thẩm Ưng túm lấy đầu Triệu Hưng rồi đặt ở phía Đông Nam.
Đó là vị trí của Thái Thương Huyền.
Thẩm Ưng đang dùng đầu của Triệu Hưng để tế ba trăm mười tám oan hồn của Thẩm gia trang ở Thái Thương Huyền!
"Từ viên ngoại chạy rồi!"
Lúc này, một số lang trung được Lục Trường Sinh thả ra đã lớn tiếng hô lên.
"Hả?"
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn, đúng là hắn không thấy bóng dáng của "Từ đại thiện nhân" đâu cả.
Không biết từ lúc nào, đối phương đã lén lút chạy ra ngoài rồi.
"Từ lão cẩu trợ Trụ vi ngược, đáng chết!"
Thẩm Ưng đằng đằng sát khí, hắn mau chóng nhún người nhảy lên, vội vàng chạy theo hướng mà Từ viên ngoại vừa mới đào tẩu.
"Oành".
Thẩm Ưng lập tức bước vào thông đạo để đuổi theo Từ đại thiện nhân.
Một lúc sau, bóng người màu đỏ bay ra khỏi thông đạo rồi đập mạnh xuống đất.
Lục Trường Sinh tập trung nhìn vào thì hóa ra đó chính là Thẩm Ưng.
Hơn nữa, trên bả vai Thẩm Ưng còn trúng một mũi tên. Hết chương 69.



Bạn cần đăng nhập để bình luận