Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 197. Kỳ nhân nghìn dặm đưa quan, ngắm Thiên Giang đại triều đột nhiên cảm ngộ!



Chương 197. Kỳ nhân nghìn dặm đưa quan, ngắm Thiên Giang đại triều đột nhiên cảm ngộ!




“Đúng vậy, giờ là thời buổi hỗn loạn, phỉ khấu đông đúc. Thế nhưng người kia dám một mình một xe, còn kéo một chiếc quan tài theo sau, ngươi cảm thấy hắn có thể là người bình thường sao?”
“Theo kinh nghiệm giang hồ của ta thì người như vậy quá nửa là cao thủ. Đi theo hắn có lẽ chúng ta cũng đỡ gặp nhiều rắc rối. Thậm chí có rắc rối gì hắn cũng có thể ở phía trước giải quyết cho chúng ta.”
Mắt tiểu thư sáng rực lên.
Giờ thì nàng đã hiểu, Đông thúc cảm thấy người đánh xe kia là một “cao nhân”, kẻ tài cao gan lớn mới dám một mình một xe chậm rãi đi đường như vậy.
Đi theo “cao nhân” nhất định có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Tiểu thư quyết định rất nhanh: “Lập tức khởi hành, đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước. Có điều đừng lại gần quá, cách một hai dặm là được, đừng để cao nhân phải khó chịu.”
“Vâng, tiểu thư.”
Vì thế thương đội cũng vội vã khởi hành.
Mấy ngày tiếp theo quả nhiên thương đội không hề gặp chút rắc rối nào.
Thế nhưng thương đội đi theo sau “cao nhân” lại luôn gặp được một ít thi thể nằm rải rác ven đường.
Đông thúc đoán không sai, vị đi đằng trước kia quả thật là cao nhân!
Dù có rắc rối thì vị cao nhân kia cũng sẽ giải quyết hết.
Cứ đi như thế ba ngày nữa, lúc này Đông thúc nhìn phía trước, sắc mặt khẽ đổi.
“Tiểu thư, phía trước là núi Diều Hâu.”
“Núi Diều Hâu là địa bàn của Liễu Thất. Mà Liễu Thất này nghe nói tu luyện một môn thần công nào đó, giờ đã tới cấp độ Luyện Tạng đỉnh phong, thậm chí còn may mắn hoán huyết một lần, có thể nói là đã đặt một chân vào cảnh giới Thần Lực.”
“Gặp võ giả mạnh tới mức ấy mỗi lần chúng ta đi qua đều bỏ tiền mua bình an. Vị cao nhân kia tuy cũng mạnh đấy nhưng nếu gặp phải Liễu Thất thì e là cũng lành ít dữ nhiều.”
“Ta tính đuổi theo nhắc nhở vị cao nhân kia một tiếng.”
Tiểu thư gật đầu, nói: “Đúng, đi nhắc vị cao nhân kia một tiếng cũng tốt, để cao nhân đi cùng thương đội chúng ta, cùng lắm thì chúng ta bỏ tiền mua bình an, cao nhân cũng có thể thuận lợi đi qua núi Diều Hâu, không cần thiết phải mạo hiểm.”
Mấy ngày qua thương đội coi như cũng được “nhờ” phúc của cao nhân nhiều rồi.
Thế nên họ không muốn thấy “cao nhân” gặp nguy hiểm.
Bởi vậy Đông vội thúc giục ngựa tiến lên, nhanh chóng đuổi theo.
“Lộc cộc lộc cộc”.
Lục Trường Sinh nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa phi nhanh.
Đợi tới khi tới gần, Lục Trường Sinh nhận ra là hộ vệ của thương đội phía sau.
Thật ra chuyện phía sau có thương đội “đi theo” tất nhiên Lục Trường Sinh cũng nhận ra từ lâu.
Nhưng hắn không để ý.
Đối phương có vẻ rất biết điều, cũng biết chừng mực, chưa từng tìm cách lại gần hắn, thế nên Lục Trường Sinh cũng mặc kệ luôn.
Đông thúc tiến lại gần rồi cung kính nói: “Phía trước là núi Diều Hâu, sơn phỉ ở đó do một kẻ tên ‘Liễu Thất’ dẫn đầu, chúng cực kỳ hung hãn, hơn nữa Liễu Thất coi như đã gần đặt chân vào cảnh giới Thần Lực, thực lực vô cùng mạnh mẽ.”
“Hay là các hạ đợi thương đội chúng ta rồi hãy cùng đi, thương đội chúng ta có thể bỏ tiền mua bình an, nhờ đó thuận lợi đi qua núi Diều Hâu.”
Đông thúc nói một cách hết sức khiêm nhường.
Thật ra hắn tới để nhắc nhở Lục Trường Sinh, thậm chí mời Lục Trường Sinh đi cùng họ.
Để Lục Trường Sinh không bị sơn phỉ trong núi Diều Hâu phía trước giết chết.
Lục Trường Sinh chỉ cười chứ không đáp, sau đó tiếp tục đánh xe, giục ngựa tiến lên.
Đông thúc kinh ngạc không hiểu ra sao, cuối cùng vẫn quay lại thương đội.
“Sao rồi Đông thúc?”
Tiểu thư hỏi.
Đông thúc lắc đầu nói: “Vị cao nhân kia có vẻ là kẻ tài cao gan lớn, không coi Liễu Thất ra gì, hắn vẫn tiếp tục đánh xe đi về phía núi Diều Hâu như cũ.”
“Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lát đi, không thể đi gần quá để tránh Liễu Thất núi Diều Hâu điên lên sẽ tính sổ với cả chúng ta.”
Đông thúc đã đoán được Liễu Thất và vị “cao nhân” kia sẽ xảy ra một trận xung đột kịch liệt.
Đến lúc đó nếu “cao nhân” chết mà thương đội bọn họ lại cách gần quá thì chưa biết chừng sẽ bị Liễu Thất giận chó đánh mèo.
Bọn họ có rất nhiều người, không thể đánh cược được!
Chỉ đành tạm dừng chân, lẳng lặng chờ đợi.
Lục Trường Sinh vẫn chậm rãi đánh xe, từ từ tới núi Diều Hâu.
Quả nhiên phía trước có một đám sơn phỉ, sau khi trông thấy Lục Trường Sinh chúng lập tức vọt lên.
“Quan tài?”
“Sao lại dùng xe ngựa kéo quan tài thế này? Đúng là xúi quẩy.”
“Chưa chắc đã xúi quẩy đâu. Thế đạo này ai lại dám đặt đồ quý giá trên xe ngựa nữa? Chưa biết chừng đều giấu trong quan tài đấy.”
“Mau mở quan tài ra.”
Một đám sơn phỉ nhao nhao bắt Lục Trường Sinh mở quan tài ra kiểm tra.
“Ai là Liễu Thất?”
Lục Trường Sinh đột nhiên lên tiếng.
“Hử?”
Lúc này có một người mặc áo đen đi ra từ giữa đám sơn phỉ rồi lạnh lùng đáp: “Ta chính là Liễu Thất! Hoặc là giao bạc, hoặc là chết, tự ngươi chọn đi.”
Khóe miệng Lục Trường Sinh khẽ nhếch lên.
Hắn cũng lười nói nhiều, chỉ tiện tay rút đao khỏi vỏ.
“Keng”.
Một tia quang mang huyết sắc hiện lên, đám sơn phỉ còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy một tiếng “xì xì” truyền tới.
Đầu của Liễu Thất nháy mắt bị ánh đao đỏ như màu máu chém đứt, máu tươi lập tức văng tung tóe, thi thể không đầu của Liễu Thất cũng đổ rạp ra đất.
“Thủ lĩnh chết rồi ư?”
“Chết tiệt, hắn giết thủ lĩnh rồi!”
“Giết hắn!”
Đám sơn phỉ cũng vô cùng hung hãn, thấy thủ lĩnh Liễu Thất đã chết mà còn dám xông về phía Lục Trường Sinh đòi báo thù.
Lục Trường Sinh cũng không khách sáo, khí huyết trong cơ thể lập tức phóng ra ngoài.
Tàm Ti Kiếm tựa như những hạt mưa, nháy mắt lao về phía đám sơn phỉ kia.
Chỉ trong thời gian một hơi thở trên đất đã nằm đầy thi thể sơn phỉ.
Lục Trường Sinh thu đao vào vỏ, thậm chí từ đầu tới cuối hắn còn chẳng xuống khỏi càng xe.
Sau đó Lục Trường Sinh lại tiếp tục lên đường, chậm rãi đi về phía trước.
Thương đội đợi ròng rã ba canh giờ.
Đợi tới tận xế chiều thương đội mới lại khởi hành. Hết chương 197.



Bạn cần đăng nhập để bình luận