Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 387. Hung danh Lục Trường Sinh truyền khắp tứ phương, mười ba viên Ngộ Đạo Đan cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực! (4)



Chương 387. Hung danh Lục Trường Sinh truyền khắp tứ phương, mười ba viên Ngộ Đạo Đan cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực! (4)




Đặc biệt là trước mặt đội ngũ này, càng hùng hổ dọa người hơn nói: “Đều không nghe được à? Đội trưởng của chúng ta đang cảm ngộ lĩnh vực, mấy người mau mau đi đi.”
Liễu Uyên cũng không phải loại lương thiện gì.
Thế mà hắn lại là đội trưởng tiểu đội Thiên Lân, thế là cười khẩy nói: “Sao, chỉ vì mấy người đông thì muốn làm nhóm ta rời đi à?”
“Mấy người là chi đội nào?”
“Toàn bộ khu vực tầng thứ nhất của Cổ Vực, chỉ cần là cảnh giới Thần Cương trong đội ngũ cường đại, Liễu mỗ đều có thể biết rõ một ít.”
Liễu Uyên đứng chắp tay, phong thái trên người bất phàm.
Một vài cường giả trong đội ngũ trước mắt hình như đã do dự.
“Chúng ta là đệ tử của Thủy Nguyên Tông Cổ Vực, tiểu đội Thương Thủy.”
Đối phương tự giới thiệu.
“Tiểu đội Thương Thủy của Thủy Thiên Tông?”
Liễu Uyên lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói qua.”
Lời này vừa được nói ra, ngay lập tức đã chọc giận người của tiểu đội Thương Thủy.
“Còn ngươi là ai? Khẩu khí lớn như vậy.”
Vũ giả tiểu đội Thương Thủy cười lạnh lùng nói.
“Ta là Liễu Uyên.”
Liễu Uyên chỉ nói một tên.
Nhưng, cái tên này lại khiến sắc mặt người tiểu đội Thương Thủy đại biến.
“Tiểu đội Thiên Lân của Cổ Vực Thiên Tông?”
“Chắc vậy, đội trưởng tiểu đội Thiên Lân tên là Liễu Uyên.”
“Thế mà là hắn? Lẽ nào gần đây có tiểu đội Thiên Lân?”
“Tiểu đội Thiên Lân vừa mới diệt tiểu đội Ngũ Phong, cả Từ Hạo Nhiên cũng chết rồi.”
“Không thể trêu vào, nhanh chóng đánh thức đội trưởng, đừng cảm ngộ, còn cảm ngộ tiếp thì đến mạng cũng bị mất.”
Sắc mặt người tiểu đội Thương Thủy đại biến, không còn dám vô lễ với Liễu Uyên.
Bây giờ Liễu Uyên và tiểu đội Thiên Lân “Hung danh chính thịnh.”
Ngộ nhỡ chọc giận Liễu Uyên, chọc giận tiểu đội Thiên Lân, vậy tiểu đội Thương Thủy bọn họ có thể sẽ xong đời.
Vì vậy, vũ giả tiểu đội Thương Thủy nhảy vào trong thác nước ngay lập tức, cứ vậy mà đánh tỉnh đội trưởng ở dưới thác nước sử dụng Ngộ Đạo Đan, đang cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực.
“Tỉnh, đội trưởng tỉnh lại đi.”
Rất nhanh, đội trưởng đã tỉnh lại.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, thậm chí trong giọng nói chứa đầy phẫn nộ: “Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không biết ta sử dụng Ngộ Đạo Đan, tuyệt đối không tược cắt ngang ta đốn ngộ, mấy người…”
Lời còn chưa nói hết, thì bị thành viên tiểu đội Thương Thủy ngắt lời, đồng thời vội vàng nói: “Đội trưởng, đi nhanh lên, đốn ngộ bị cắt ngang thì cắt ngang, về sau vẫn còn cơ hội.”
“Nhưng nếu ngươi trêu chọc trúng tiểu đội Thiên Lân, vậy thì rắc rối.”
Thành viên tiểu đội còn chỉ chỉ vào Liễu Uyên.
“Liễu Uyên của tiểu đội Thiên Lân?”
Đội trưởng tiểu đội Thương Thủy hít vào một hơi.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ thế mà tiểu đội Thiên Lân hung danh bên ngoài.
Tiểu đội Ngũ Phong là đội ngũ mạnh mẽ như vậy, nói giết thì giết.
Toàn quân bị diệt.
Thậm chí cả Từ Hạo Nhiên đại danh đỉnh đỉnh đều không thể chạy trốn.
Có hung danh bực này, tiểu đội Thương Thủy nào còn dám tranh chấp với tiểu đội Thiên Lân.
“Đi ngay!”
Đội trưởng tiểu đội Thương Thủy không chút do dự, ngay lập tức nhảy lên từ bên trong thác nước, mang người của tiểu đội Thương Thủy vội vã đi mất.
Sợ đi chậm, bị Liễu Uyên làm cho ở lại.
Liễu Uyên cũng có chút kinh ngạc.
Hắn biết rõ tiểu độ Thiên Lân có chút tiếng tăm.
Nhưng, thế mà không ngờ rằng tiếng tăm lại lớn đến thế?
Nhìn dáng vẻ của đối phương, dường như vô cùng sợ hãi.
Cái này hiển nhiên là “Hung danh” rồi.
“Nhìn xem hung danh bên ngoài của chúng ta, chuyện tiêu diệt tiểu đội Ngũ Phong quá nửa là đã truyền ra.”
“Không ngờ rằng sẽ có một ngày, ta cũng có thể trở thành hung nhân khiến người gặp người sợ…”
Liễu Uyên còn có chút cảm thán.
Có điều, hung danh cũng có chỗ tốt.
Nếu bọn họ không có danh tiếng, vừa rồi không chừng cũng chỉ có thể động thủ.
Tuy bọn họ không sợ động thủ, nhưng có đôi lúc có thể không động thủ thì vẫn không nên động thủ.
Không cần thiết.
Dù sao, thác nước lớn bích đầm ở đây lại không có đồ vật gì có thể tranh đoạt.
“Đi rồi cũng tốt, lần này thanh tịnh, cũng tiện cho ta cảm ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực.”
“Làm phiền đội trưởng hộ pháp cho ta.”
Lục Trường Sinh mở miệng nói.
“Chuyện nhỏ thôi. Bình thưởng ở đây không có ai đến, ngươi có thể yên tâm cảm ngộ lĩnh vực.”
Liễu Uyên nhẹ gật đầu.
Lục Trường Sinh cũng vô cùng yên tâm với Liễu Uyên.
Thế là, hắn nhắm mắt lại, trực tiếp ăn một viên Ngộ Đạo Đan vào trong miệng.
Trong nháy mắt đầu óc Lục Trường Sinh trở nên thư thái hơn.
Lần này hắn chuẩn bị mười ba viên Ngộ Đạo Đan, thề phải cảm ngộ được Bộc Bố Lĩnh Vực đến viên mãn!
0
Lục Trường Sinh ăn Ngộ Đạo Đan, bắt đầu cảm nhận Bộc Bố Lĩnh Vực.
Rất nhanh sau đó, Lục Trường Sinh thuận lợi lâm vào đốn ngộ.
Nhiều loại linh cảm phát ra trong đốn ngộ.
Tiến độ Bộc Bố Lĩnh Vực tăng lên rất nhanh.
Thế nhưng, một viên Ngộ Đạo Đan chỉ có thể duy trì hiệu quả năm canh giờ.
Một ngày Lục Trường Sinh có thể ăn hai viên Ngộ Đạo Đan, tương đương với mười canh giờ.
Mỗi một lần đốn ngộ, Lục Trường Sinh có thể tăng tiến độ Bộc Bố Lĩnh Vực từ 8% đến 10%.
Cứ như vậy trong một ngày, Lục Trường Sinh có thể tăng tiến độ lĩnh vực từ 16% đến 20%.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...
Trong nháy mắt, sáu ngày trôi qua.
Tiến Độ Bộc Bố Lĩnh Vực của Lục Trường Sinh đã tăng tới 99%.
Còn thiếu một chút thời cơ là có thể lĩnh ngộ Bộc Bố Lĩnh Vực đến viên mãn.
Nếu là lúc trước, có lẽ Lục Trường Sinh sẽ lại lạm dụng mấy viên Ngộ Đạo Đan mới có thể tìm được thời cơ.
Thế nhưng, Lục Trường Sinh đã từng trải qua lĩnh vực viên mãn một lần.
Kinh nghiệm của hắn rất phong phú.
Cho nên, lần này Lục Trường Sinh tìm kiếm thời cơ cũng không tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực.
Thậm chí còn còn thừa một viên Ngộ Đạo Đan cuối cùng, Lục Trường Sinh cũng không ăn nó.
“Ầm ầm.” Hết chương 387.



Bạn cần đăng nhập để bình luận