Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 231. Võ giả Thiên Đỉnh không ra mặt thì còn có ai ngăn được Đao Thập Nhị nữa! (2)



Chương 231. Võ giả Thiên Đỉnh không ra mặt thì còn có ai ngăn được Đao Thập Nhị nữa! (2)




Ngay sau đó, trong lòng bàn tay Thượng Nguyên tiên sư đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu trắng.
Hơn nữa ngọn lửa trắng còn đang không ngừng thay đổi, biến thành màu xanh, màu đỏ, cuối cùng lại biến thành màu vàng.
Lục Trường Sinh không kiềm được nên vội nói.
“Đây là linh hỏa!”
“Chỉ khi nào tiên sư thôi động linh lực thì linh hỏa mới xuất hiện.”
“Phải dùng linh hỏa mới có thể luyện chế ra rất nhiều loại đan dược, bao gồm cả đan dược mà đám võ giả các ngươi cần!”
“Thế nên nếu ngươi muốn học luyện đan thì trước đó phải trở thành tiên sư đã. Nhưng để trở thành tiên sư thì phải có thiên phú hi hữu, trong cả vương triều Đại Ngư này cũng không tìm được mấy người như thế...”
Lời Thượng Nguyên tiên sư nói khiến lòng Lục Trường Sinh run lên.
Quả nhiên “tiên sư” chính là người tu tiên.
“Ta muốn thử một lần.”
Lục Trường Sinh trầm giọng đáp.
Ai mà không muốn trở thành người tu tiên cơ chứ?
Thượng Nguyên tiên sư lại vung tay lên.
Trước mặt hắn xuất hiện một viên đá kỳ lạ.
“Đặt tay lên đó, nhớ rằng không được dùng khí huyết của ngươi để phản kháng.”
Lục Trường Sinh đặt tay lên viên đá, lập tức có cảm giác mát lạnh từ trong đó truyền ra.
Sau đó không còn gì nữa.
Viên đá không hề thay đổi.
Mãi lâu sau Thượng Nguyên tiên sư mới than một tiếng: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, đá Trắc Linh không có gì thay đổi, ngươi không có linh căn thiên phú, trong cơ thể cũng không có linh lực, không thể trở thành tiên sư được!”
Thượng Nguyên tiên sư lại đặt tay mình lên đá Trắc Linh.
Đá Trắc Linh lập tức bùng lên một luồng sáng màu xanh.
Tuy quang mang rất mong manh thế nhưng dù sao cũng có quang mang tỏa ra.
Còn Lục Trường Sinh thì sao?
Không hề có động tĩnh gì cả!
Lục Trường Sinh đã hiểu, quả thực hắn chẳng hề có thiên phú gì hết.
Điều này có vẻ cũng rất bình thường ở vương triều Đại Ngư.
“Hiện giờ các hạ muốn có đan dược hay thứ gì khác?”
“Cứ nói yêu cầu của ngươi đi!”
Thượng Nguyên tiên sư nhìn thẳng Lục Trường Sinh.
Trong đầu Lục Trường Sinh lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Thật ra hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Thế nhưng rõ ràng là Thượng Nguyên tiên sư không đủ kiên nhẫn để trả lời hắn.
Có điều vấn đề quan trọng nhất thì Lục Trường Sinh đã biết.
Nhưng chuyện khác cũng không còn quan trọng nữa.
“Ta cần đan dược, loại đan dược có thể khiến thân thể ta gia tăng trăm đỉnh sức mạnh!”
Lục Trường Sinh mở miệng.
Cuối cùng hắn cũng đưa ra lựa chọn.
Nếu không thể tự mình luyện đan thì rõ ràng trước mắt cứ dùng Vân Anh Khoáng Mẫu đổi lấy đan dược gia tăng thực lực của mình mới là lựa chọn tốt nhất.
“Lão đạo đồng ý.”
“Vẫn theo quy củ cũ, lão đạo sẽ giao cho ngươi danh sách vài loại nguyên liệu quan trọng để luyện chế đan dược, ngươi phải tự mình thu thập chúng.”
“Khi nào đủ nguyên liệu thì lão đạo sẽ luyện chế đan dược ngay trước mặt ngươi.”
“Có điều cùng một loại đan dược thì chỉ có viên đầu tiên võ giả sử dụng là có hiệu quả thôi.”
“Nhớ lấy, đan dược lần này lão đạo luyện chế có tên Thần Lực Đại Đan!”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Sau đó hắn lấy Vân Anh Khoáng Mẫu ra, Thượng Nguyên tiên sư vung tay thu lấy.
Thượng Nguyên tiên sư cũng nhanh chóng đưa một tờ danh sách cho hắn, bên trên ghi lại các loại nguyên liệu cần có để luyện đan.
Phần lớn trong số đó Lục Trường Sinh còn chưa từng nghe tên bao giờ, đủ thấy đây đều là thứ quý hiếm.
Có điều cũng không phải là những thứ quý tới mức không thể tìm nổi, chỉ là sẽ mất nhiều thời gian tìm kiếm mà thôi.
Sau đó Thượng Nguyên tiên sư lại nhắm mắt, đây là có ý tiễn khách.
“Tiên sư, Đao mỗ cáo từ.”
Nói xong Lục Trường Sinh đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Đạo đồng vẫn chờ bên ngoài lầu các, thấy Đao Thập Nhị ra ngoài thì vội cung kính tiến lên dẫn đường, đưa Lục Trường Sinh rời khỏi đạo tràng.
Sau khi ra ngoài Lục Trường Sinh lại quay đầu nhìn lướt qua Thượng Nguyên đạo tràng.
Thượng Nguyên tiên sư chỉ cần ngồi yên trong Thượng Nguyên đạo tràng, không cần chém giết, không cần tranh đấu, thậm chí còn chẳng phải hao tổn tâm trí đã có được Vân Anh Khoáng Mẫu.
Mà thứ phải trả cũng chỉ là hao phí chút linh lực luyện chế đan dược mà thôi.
Hơn nữa nguyên liệu để luyện chế đan dược đều do các võ giả tự mình mang tới.
Có thể nói là chẳng dính chút bụi trần nào!
Thế nhưng ai bảo những người khác không có linh căn, không thể trở thành người tu tiên chứ?
“Võ đạo hình thành từ xa xưa.”
“Đi lên đỉnh cao võ đạo thì chưa chắc đã kém cạnh người tu tiên.”
“Ngộ tính của ta vẫn có thể tăng lên, chẳng lẽ lại không bước lên đỉnh cao võ đạo được ư?”
Lục Trường Sinh nhìn lại Thượng Nguyên đạo tràng lần nữa.
Tiên đạo rõ ràng khiến kẻ khác phải ước ao.
Nhưng nếu như hắn không thể bước vào tiên đạo vậy thì cứ dốc toàn lực bước lên đỉnh cao võ đạo đi!
Sau đó Lục Trường Sinh quay người rời đi, nháy mắt đã hòa vào bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Trường Sinh quay về phái Thiên Nữ.
Hắn nghĩ, nếu muốn tìm đủ nguyên liệu luyện chế Thần Lực Đại Đan thì vẫn phải dựa vào phái Thiên Nữ mới được.
Vừa về tới phái Thiên Nữ đã thấy Vân Hải Đường tới tìm.
“Đao huynh, nghe nói ngươi đại triển thần uy dưới chân núi, cướp được Vân Anh Khoáng Mẫu rồi phải không?”
Rõ ràng là Vân Hải Đường vẫn luôn theo dõi tin tức về “Đao Thập Nhị”.
“Không sai, ta đã giao Vân Anh Khoáng Mẫu cho Thượng Nguyên tiên sư, để hắn luyện chế Thần Lực Đại Đan giúp ta. Chỉ là việc tìm nguyên liệu để luyện chế đan dược vẫn phải nhờ phái Thiên Nữ giúp mới được.”
Lục Trường Sinh cũng không khách sáo với Vân Hải Đường.
Hắn là người hộ đạo của Vân Hải Đường, mối quan hệ của cả hai là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.
Chỗ nào cần tới phái Thiên Nữ thì cứ dùng thôi!
“Chuyện này không thành vấn đề. Phái Thiên Nữ chúng ta sẽ dốc toàn lực tìm kiếm nguyên liệu luyện đan mà Đao huynh cần.”
Vân Hải Đường đồng ý ngay.
Lục Trường Sinh cũng giao danh sách nguyên liệu cho Vân Hải Đường.
Sau đó Lục Trường Sinh về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng ngày. Hết chương 231.



Bạn cần đăng nhập để bình luận