Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 109. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời



Chương 109. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời




Hắn đã ẩn thân trong thành Nam Dương từ lâu nên nắm rõ về nơi này như trong lòng bàn tay.
Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghe qua Trang Thập Tam gì đó.
Khả năng cao là dùng tên giả rồi!
"Vèo."
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh cử động.
Thân pháp của hắn không cao minh, chỉ đơn giản là tốc độ cực nhanh.
Hắn giống như mãnh hổ vồ người, chỉ trong chớp mắt đã vọt ra ngoài.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh đã vượt qua cự ly mười trượng.
"Keng keng."
Một ánh sáng trắng lóa xuất hiện, đoản kiếm phong mang tất lộ, chỉ trong nháy mắt, Lục Trường Sinh đã đến trước mặt một kẻ trong số Đại Mạc Thập Tam Kỵ ở gần hắn nhất.
Lục Trường Sinh rút kiếm!
Thuấn Sát Thuật của hắn đã không rút kiếm thì thôi, mà rút kiếm thì tất sẽ thấy máu!
Dù đối phương có mặc áo giáp nhưng đó cũng chỉ là áo giáp mà thôi, không phải là thiết giáp kín bưng toàn thân như Triệu Hưng mà vẫn còn khe hở.
Với Lục Trường Sinh, chỉ cần một khe hở nhỏ xíu thôi là kiếm của hắn có thể đâm trúng được rồi.
Trong lúc Lục Trường Sinh rút kiếm, Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng có hành động.
Khí huyết của mười ba người ầm ầm bùng nổ.
"Uỳnh."
Khí huyết sôi trào mãnh liệt thậm chí còn tụ thành một thể, dường như không hề có bất cứ ngăn cách nào.
Khí huyết khủng khiếp nối liền thành một khoảng, trông y hệt như một đám huyết vân khổng lồ bao trùm lên nửa sơn trại.
"Chém!"
Đại Mạc Thập Tam Kỵ thét to một tiếng, mười ba luồng khí huyết khủng bố đều như đang dồn hết cả vào một người.
Cũng chính lúc này, Lục Trường Sinh giống như không chỉ đối mặt với một người mà là với cả mười ba người một lúc.
Loan đao của đối phương nhanh như chớp giật, tốc độ gần như không hề thua kém so với đoản kiếm của Lục Trường Sinh.
Ánh đao và ánh kiếm không hề đẹp đẽ, chỉ có mũi nhọn sắc bén.
Ai nấy đều chỉ thấy một ánh đao to lớn đỏ lòm và ánh kiếm trắng chói mắt va chạm mạnh vào nhau.
"Keng."
Một tiếng giòn giã vang lên.
Khi đao kiếm chạm vào nhau cũng là lần đầu tiên mà Thuấn Sát thuật của Lục Trường Sinh không có hiệu quả.
Mặc dù là lần đối mặt với Triệu Hưng mặc thiết giáp ở Từ gia trang, Lục Trường Sinh chỉ gặp bất lợi vì đoản kiếm không thể đâm thủng thiết giáp của Triệu Hưng mà thôi, còn đối phương không có bất cứ cách nào để ngăn cản Thuấn Sát thuật của Lục Trường Sinh cả.
Nhưng bây giờ, Thuấn Sát Thuật của Lục Trường Sinh đã bị phá.
Tốc độ mà Lục Trường Sinh vốn lấy làm kiêu ngạo cũng đã bị phá.
Hơn nữa, đối phương còn có khí huyết của mười ba người gộp lại, tính về sức mạnh cũng cực kỳ khủng bổ.
Lục Trường Sinh cảm nhận được một luồng lực cực lớn truyền tới từ loan đao của đối phương.
"Xoẹt xoẹt xoẹt vèo vèo vèo."
Lục Trường Sinh lại đâm kiếm một lần nữa.
Hết lần này tới lần khác.
Từng luồng kiếm ảnh nhanh đến độ khiến người ta sắp không nhìn thấy rõ nữa, chỉ có thể cảm nhận được tiếng xé gió ác liệt.
Cùng lúc đó, loan đao của Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng hóa thành một luồng huyết quang và đối đầu với kiếm ảnh của Lục Trường Sinh.
"Keng keng, keng keng, keng keng."
Đao kiếm tương giao, từng tiếng va chạm vang lên giòn giã.
Lục Trường Sinh không biết mình đã đâm kiếm ra bao nhiêu lần, thế nhưng đao ảnh màu máu của Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng vẫn chặn lại kịp.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh gặp được đối thủ ngang tài ngang sức.
Trước đây, dù là Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi đi chăng nữa thì cũng còn lâu mới theo kịp tốc độ ra kiếm của Lục Trường Sinh.
"Oành."
Kiếm của Lục Trường Sinh và đao của Đại Mạc Thập Tam Kỵ va chạm một lúc, sau đó, hắn nhanh chóng lùi về sau một bước.
Lần đầu tiên Lục Trường Sinh dùng hết sức để sử dụng Thuấn Sát thuật, vậy mà còn bị ép phải lùi ra sau một bước.
Bản thân hắn cũng rất kinh ngạc.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ đúng là danh bất hư truyền!
Lục Trường Sinh kinh ngạc nhưng Đại Mạc Thập Tam Kỵ còn kinh ngạc hơn.
Bọn chúng từ đại mạc xuôi về phương Nam, suốt dọc đường luôn hoành hành không cố kỵ điều gì, bởi vì ở dưới cảnh giới Thần Lực chúng thật sự không có đối thủ.
Mười ba người bọn chúng sử dụng chiến thuật hợp kích, trên thực tế, đây là một loại chiến thuật rất khủng bố.
Trên chiến trường, nó có khả năng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mặc dù là chém giết trong giang hồ đi chăng nữa, mười ba người bọn chúng liên thủ lại cũng vẫn vô địch.
Nào ngờ hôm nay lại bị một người cản lại.
Nên nhớ rằng bọn chúng là mười ba người hợp nhất!
"Kỳ tài, thực sự là kỳ tài!"
"Dưới cảnh giới Thần Lực mà vẫn có người ngăn cản được chiến thuật do Đại Mạc Thập Tam Kỵ tạo thành ư?"
"Dù có là thiên tài hàng đầu trong giáo đi chăng nữa thì sức chiến đấu ở mức dưới cảnh giới Thần Lực cũng không thể đạt được trình độ này."
"Trừ phi là võ giả đã dịch tủy hoán huyết nhưng vẫn chưa thành tựu được cảnh giới Thần Lực trong truyền thuyết."
Chử lão cũng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng chỉ suy nghĩ một lát, hắn lại lắc đầu.
Chưa thành tựu cảnh giới Thần Lực mà đã có thể dịch tủy hoán huyết là chuyện khó biết chừng nào chứ?
Trong lịch sử của Bạch Liên giáo đúng là từng xuất hiện thiên tài như vậy.
Nhưng gần như đó là chuyện trăm năm mới gặp được, thậm chí là cả mấy trăm năm mới có một thiên tài như vậy được sinh ra.
Chỉ một thành Nam Dương nhỏ bé, thậm chí còn là kẻ không tên không tuổi trong chốn giang hồ, há lại có thể dịch tủy hoán huyết hay sao?
Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng dốc sức đánh, đã rất lâu rồi, bọn chúng chưa phải dồn toàn lực để đối phó với ai như vậy.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ bắt đầu dàn trận.
Đây chính là chiến thuật của chúng!
Hơn nữa là loại chiến thuật xung phong.
Dùng kỵ binh xung phong, một khi đã vọt lên thì đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản được.
"Xông lên!"
Khí huyết trên cơ thể của Đại Mạc Thập Tam Kỵ vẫn nối liền thành một dải, chiến mã dưới thân đã bốn vó phi dương, lao về phía Lục Trường Sinh một cách cực kỳ hung mãnh. Hết chương 109.



Bạn cần đăng nhập để bình luận