Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 209. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa! (2)



Chương 209. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa! (2)




Nếu có ai thật sự dám cầm Vân Anh Khoáng Mẫu tới Thượng Nguyên đạo tràng thì e rằng chưa tới nơi cũng đã bị cướp mất.
Có điều giờ Lục Trường Sinh đang là “Đao Thập Nhị”, toàn thân tỏa ra khí thế người lạ chớ gần, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vừa thấy là biết không dễ chọc, thế nên cũng không gặp phiền toái gì hết.
Lục Trường Sinh thuận lợi tới chỗ thương hội Viễn Dương.
Giờ thương hội Viễn Dương có vẻ vì chuyện Vân Anh Khoáng Mẫu mà canh phòng rất nghiêm ngặt, xung quanh có vô số hộ vệ tuần tra.
Lục Trường Sinh trực tiếp lấy ra “thẻ khách quý”, sau đó được mời vào thương hội Viễn Dương.
“Tiểu thư Tác Phỉ có ở đây không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Tiểu thư Tác Phỉ vẫn ở đây, ngài muốn gặp tiểu thư sao?”
“Phải, ngươi cứ nói có cố nhân ‘Đao Thập Nhị’ tới.”
Sau đó người của thương hội Viễn Dương đi thông báo.
Không lâu sau Tác Phỉ vội vã tới chỗ Lục Trường Sinh.
“Đao tiên sinh, thật là ngài à?”
“Thời gian trước ta vẫn tìm Đao tiên sinh suốt, tiếc là không tìm được ngài.”
Tác Phỉ có vẻ rất hưng phấn.
“Tiểu thư Tác Phỉ, thời gian vừa rồi ta không ở thành Trạm Hải, gần đây mới quay lại.”
“Nghe nói thương hội Viễn Dương có người mang Vân Anh Khoáng Mẫu tới phải không? Rốt cuộc là sao, tiểu thư Tác Phỉ chắc cũng biết chứ?”
Lục Trường Sinh hỏi thẳng luôn.
Tác Phỉ thở dài một tiếng rồi nói: “Ta biết, sao lại không biết được chứ?”
“Cũng vì chuyện này mà thương hội Viễn Dương đã có rất nhiều người thiệt mạng.”
“Đám người giang hồ đó liên tục tới hỏi thăm chuyện nay, không có câu trả lời vừa ý là lại ra tay giết người. Thương hội Viễn Dương chúng ta cùng lắm cũng chỉ có vài võ giả Luyện Tạng bảo vệ, không có võ giả cảnh giới Thần Lực tọa trấn nên đám người giang hồ kia lại càng không nể nang gì.”
Sau đó Tác Phỉ kể lại hết toàn bộ sự việc cho Lục Trường Sinh nghe.
Thì ra thương nhân ngoại quốc mang theo Vân Anh Khoáng Mẫu đúng là đã ngồi thuyền của thương hội Viễn Dương tới thành Trạm Hải thật, có điều chính đối phương cũng không rõ giá trị của Vân Anh Khoáng Mẫu.
Sau khi bất cẩn để người khác phát hiện thì thương nhân ngoại quốc đó cũng bị giết chết, còn Vân Anh Khoáng Mẫu bị người ta cướp mất.
Chuyện chỉ đơn giản thế thôi.
Chuyện về sau thật ra cũng không liên quan gì tới thương hội Viễn Dương nữa.
Tất cả đều là các võ giả giang hồ hoặc các thế lực trong thành Trạm Hải không ngừng tìm kiếm, chém giết.
Nhưng vẫn không ngừng có võ giả tìm tới cửa, hoặc đe dọa hoặc là sách nhiễu để vơ vét tài sản, dù sao thì cũng là không ngừng gây sức ép cho thương hội Viễn Dương, điều này khiến Tác Phỉ vô cùng mệt mỏi vì phải ứng phó với đủ thứ chuyện.
Cũng vì thế mà thương hội Viễn Dương đã có rất nhiều người thiệt mạng.
Lục Trường Sinh gật đầu, xem ra Tác Phỉ cũng không biết nhiều về Vân Anh Khoáng Mẫu.
“Đúng rồi, tiểu thư Tác Phỉ, ngươi có biết Thượng Nguyên tiên sư không?”
Lục Trường Sinh lại hỏi.
“Thượng Nguyên tiên sư? Đương nhiên là biết, đó là tiên sư của của Thượng Nguyên đạo tràng. Nghe nói thủ đoạn rất thần kỳ, ngay cả võ giả cảnh giới Thần Lực trước mặt Thượng Nguyên tiên sư cũng không dám hó hé gì.”
“Ở quê hương ta cũng có người giống như Thượng Nguyên tiên sư, có điều chúng ta đều gọi họ là Thần Thánh! Mỗi vị Thần Thánh đều là đại nhân vật, hơn nữa không có nhiều người như thế đâu, nghe nói để trở thành Thần Thánh phải có thiên phú vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa thiên phú này còn là độc nhất vô nhị!”
Tác Phỉ nghiêm túc nói.
“Thần Thánh? Thiên phú độc nhất vô nhị...”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Tiên sư cũng được mà Thần Thánh cũng thế, có vẻ đều là một loại người cả.
Yêu cầu phải có thiên phú cũng dễ hiểu, dù sao thì số lượng tiên sư và Thần Thánh đều rất ít ỏi.
“Á...”
“Đội hộ vệ đâu, mau lên, lại có người tới rồi.”
“Họ lại giết người sao?”
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng la hét ồn ào.
Tác Phỉ biến sắc, nàng đã đoán được có chuyện gì xảy ra qua tiếng những hét thất thanh bên ngoài.
“Họ lại tới rồi... Đúng là quá đáng!”
“Thương hội Viễn Dương chúng ta đã nói rõ rồi, chuyện Vân Anh Khoáng Mẫu không liên quan gì tới chúng ta cả, sao họ cứ tới mãi thế? Thậm chí còn hở ra là giết người, thật sự quá đáng...”
Mặt mũi Tác Phỉ đỏ phừng phừng, rõ là đã vô cùng phẫn nộ.
“Đi thôi, ra ngoài xem sao.”
Lục Trường Sinh cũng đã hỏi xong nên định ra ngoài xem thử.
Nếu có thể giúp thì giúp đỡ một chút.
Dù sao hắn cũng đã biết được nhiều chuyện qua Tác Phỉ rồi.
“Hả? Đa tạ Đao tiên sinh.”
Tác Phỉ hiểu ý Lục Trường Sinh nên lập tức cười nói.
Ngay sau đó hai người cùng ra khỏi phòng.
Bên ngoài thương hội Viễn Dương có mấy tên võ giả mặc áo đen che mặt đang bị đội hộ vệ vây quanh.
Thế nhưng đám võ giả áo đen che mặt dường như không hề nao núng, ngược lại thì các hộ vệ đều vô cùng căng thẳng.
Trên đất còn có xác chết của mấy người trong đội hộ vệ.
“Hì hì, không ngờ bọn thương nhân ngoại quốc này yếu thế, dám vượt đại dương tới đây làm ăn mà lại không biết thuê lấy mấy tên cao thủ làm hộ vệ à?”
“Ta còn nghe đám thương nhân ngoại quốc này khoe khoang có ‘Đao tiên sinh’ gì đó thực lực kinh người, là võ giả cảnh giới Thần Lực cơ mà. Không biết giờ vị ‘Đao tiên sinh’ này đi đâu rồi nhỉ?”
“Đao Thập Nhị hả? Ta cũng nghe nói rồi, người của thương hội Viễn Dương kể cứ như thật, làm bao nhiêu võ giả phải cẩn thận dè chừng, không dám gây chuyện với thương hội Viễn Dương, chỉ sợ thật sự có người tên Đao Thập Nhị này. Thế nhưng giờ thương hội Viễn Dương liên tục bị các võ giả tới gây sự mà nào có thấy Đao Thập Nhị đâu?”
“Chắc chắn là thương hội Viễn Dương cố tình nói thế cho mọi người phải kiêng dè, chứ làm gì có võ giả Đao Thập Nhị cảnh giới Thần Lực nào!”
“Chắc chắn chúng ta không tranh được Vân Anh Khoáng Mẫu rồi, dù sao đám võ giả cảnh giới Thần Lực đều sẽ ra tay tranh đoạt thứ ấy, làm gì có phần cho chúng ta nữa? Có điều vẫn có thể kiếm chác chút ít từ thương hội Viễn Dương này.”
Đám võ giả này vốn cũng chẳng phải tới vì Vân Anh Khoáng Mẫu. Hết chương 209.



Bạn cần đăng nhập để bình luận