Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1801: Cùng thế hệ ta vô địch! Không được thì từ bỏ! Lục Trường Sinh ra tay, trấn áp thiên kiêu! (6)

Vậy nên ba người lập tức nhắc tới tông môn thế lực để “cảnh cáo” Lục Trường Sinh, hy vọng Lục Trường Sinh sẽ có kiêng dè một chút.
Tốt nhất là thả bọn hắn ra.
Thế nhưng sao Lục Trường Sinh lại buông tha ba người này được?
Ngay sau đó sức mạnh bên trong tháp Hắc Quang nháy mắt bộc phát.
Nhưng chỉ nhằm vào một người.
Đầu tiên Lục Trường Sinh nhằm vào Thiên Kiếm Kiếm Chủng.
Lục Trường Sinh có chút kiêng dè kiếm ảnh Thần Kiếm kia.
Hắn cũng muốn xem thử thủ đoạn cường giả lưu lại trên người đối phương liệu có bị tháp Hắc Quang trấn áp hay không?
“A…”
Thiên Kiếm Kiếm Chủng hét lên một tiếng thảm thiết.
Thân thể của hắn bắt đầu chôn vùi.
Cùng lúc đó từ trong cơ thể Thiên Kiếm Kiếm Chủng đột nhiên có một tia hư ảnh Thần Kiếm bay ra.
Thần Kiếm mang theo kiếm ý trùng trùng điệp điệp, trực tiếp trùng kích tháp Hắc Quang, như thể muốn chém đứt tháp Hắc Quang.
“Ầm ầm.”
Thần Kiếm hung hăng chém xuống.
Thứ này đã vượt qua cấp độ tam đạo Đại Thánh bình thường, thậm chí có thể đạt tới cấp độ tứ đạo Đại Thánh.
Tiếc là cũng chỉ có một kích mà thôi.
Tháp Hắc Quang của Lục Trường Sinh vẫn có thể chống cự trước sức mạnh của tứ đạo Đại Thánh.
Sau khi một kiếm này chém xuống, kiếm ảnh Thần Kiếm cũng chậm rãi biến mất.
Thiên Kiếm Kiếm Chủng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thủ đoạn cường giả chuẩn bị cho hắn không cứu nổi hắn.
“Ta vẫn chưa trở thành Đại Thánh, vẫn chưa nắm giữ sức mạnh đại đạo, sao ta có thể chết được…”
Thiên Kiếm Kiếm Chủng gần như phát điên, thậm chí không tiếc thiêu đốt nhục thân, thiêu đốt tinh thần, thiêu đốt ý chí.
Thiêu đốt hết thảy vì muốn phá vỡ sự trấn áp của tháp Hắc Quang.
Nhưng không có bất cứ tác dụng gì.
“Bùm.”
Rốt cục Thiên Kiếm Kiếm Chủng cũng bị chôn vùi.
Lưu lại một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực, bị Lục Trường Sinh thu vào.
Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
Xem ra sự quan tâm của những thế lực lớn này đối với đám thiên kiêu đỉnh tiêm cũng có hạn.
Có lẽ trong các thế lực đó cũng có cao giai Đại Thánh thật.
Nhưng tồn tại như thế sao có thể làm bảo mẫu cho thiên kiêu đỉnh tiêm được?
Chỉ sợ bọn hắn cũng không có thời gian và tinh lực để ý tới đám thiên kiêu này.
Kẻ thật sự chú ý tới đám thiên kiêu này có lẽ chỉ là một ít nhị đạo, tam đạo Đại Thánh.
Cùng lắm là là tứ đạo Đại Thánh.
Mà tháp Hắc Quang của Lục Trường Sinh thực ra cùng cấp độ với tứ đạo Đại Thánh.
Được gọi là vô địch từ bốn lần chuyển tiếp sinh mệnh trở xuống.
Nếu chỉ là thủ đoạn tứ đạo Đại Thánh lưu lại thì tháp Hắc Quang của Lục Trường Sinh chẳng có gì phải sợ cả.
Dù sao thủ đoạn bảo mệnh cũng chỉ có một.
Chỉ cần chống lại một đợt tấn công là được rồi.
Tận mắt thấy Thiên Kiếm Kiếm Chủng cứ thế chết đi.
Sắc mặt hai người Hạo Thiên Đạo Tử và Nguyên Phong Thánh Tử cũng lộ ra một tia đau thương.
Dù sao bọn hắn đều có thân phận và địa vị không khác gì với Thiên Kiếm Kiếm Chủng.
Thiên Kiếm Kiếm Chủng cũng chết rồi, liệu bọn hắn có thể sống tiếp được không?
Giờ bọn hắn chỉ có thể cầu nguyện thủ đoạn bảo mệnh Đại Thánh trong tông môn lưu tại trên người mình đủ mạnh để có thể phá vỡ bảo vật đối diện rồi chạy thoát thân.
Lục Trường Sinh lần nữa đảo mắt về phía Nguyên Phong Thánh Tử.
“Bùm.”
Lần này nhục thân Nguyên Phong Thánh Tử sụp đổ trong nháy mắt.
Có một hư ảnh ngọn núi to lớn, thậm chí còn chưa kịp hiển hóa đã bị tháp Hắc Quang đánh tan.
“Chỉ là thủ đoạn bảo mệnh do tam đạo Đại Thánh lưu lại.”
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Xem ra cái tên Nguyên Phong Thánh Tử này không được thế lực đứng lưng coi trọng cho lắm.
Chí ít là không được coi trọng như Thiên Kiếm Kiếm Chủng.
Cuối cùng Hạo Thiên Đạo Tử.
Mơ hồ có một gương mặt hiển hiện ra.
“Đạo hữu chậm đã…”
Lục Trường Sinh không để tâm, trực tiếp dùng tháp Hắc Quang trấn áp.
“Bùm.”
Hạo Thiên Đạo Tử cũng chết.
Thủ đoạn bảo mệnh lưu lại trên người Hạo Thiên Đạo Tử là thần niệm của một vị Đại Thánh.
Đây là muốn đối thủ nể mặt sao?
Đáng tiếc Lục Trường Sinh chẳng hề nể mặt ai hết.
Chỉ là thần niệm nên rất dễ sụp đổ.
Bên trong tháp Hắc Quang tràn ngập mùi máu tanh nồng.
“Khoan, sao Hạo Thiên Đạo Tử lại có tới ba tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực?”
Lục Trường Sinh ngẩn ra.
Thiên Kiếm Kiếm Chủng hay Nguyên Phong Thánh Tử đều chỉ có một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Nhưng Hạo Thiên Đạo Tử thì khác.
Hắn để lại những ba tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Nói cách khác, liệu có phải trên người Hạo Thiên Đạo Tử mang khí vận nhiều hơn so với các Thánh Tử khác không?
Nếu không chết, ngày sau thành tựu của Hạo Thiên Đạo Tử thật sự không thể đoán trước.
Chí ít cũng là tứ đạo Đại Thánh trở lên!
Đáng tiếc giờ hắn lại chết trong tay Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Xem ra không phải trong cơ thể ai cũng chỉ có một tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực thôi.
Khí vận càng lớn, ngày sau thành tựu càng lớn, rất có thể sức mạnh bản nguyên Ám Vực trong cơ thể lại càng nhiều.
Cộng với ba tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực trước đó, giờ Lục Trường Sinh có tất cả tám tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Lục Trường Sinh ở lại tháp Hắc Quang bắt đầu luyện hóa sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Một tháng, ba tháng, năm tháng, tám tháng…
Trong nháy mắt, tám tháng đã trôi qua.
Lục Trường Sinh đã hoàn toàn luyện hóa cả tám tia sức mạnh bản nguyên Ám Vực.
Hắn cảm thấy Hư giới dường như lại mạnh một chút.
Lục Trường Sinh lập tức mở bảng thuộc tính ra xem tình trạng hiện giờ.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: Đỉnh cấp ngộ tính
Chủ nhân Thế Giới: 25% (Sơ thành)
Sinh mệnh Hỗn Độn: 76% (Sơ thành)
Trên bảng thuộc tính, tiến độ Giới Chủ của Lục Trường Sinh tăng lên 8%, đạt tới 25% tiến độ, kỳ thực thế là đã tăng lên rất nhiều nhưng cách 100% viên mãn còn rất xa.
“Tám tháng, hẳn là tin tức ba tên thiên kiêu đỉnh tiêm này tử vong đã sớm truyền đi, hay lại chờ thêm một thời gian nữa xem sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận