Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2043: Thời Không Trường Hà chi biến, “Lục Trường Sinh” nhảy vào Thời Không Trường Hà? (5)

“Vừa rồi trên lôi đài có quy củ của Đỉnh Vũ Trụ, đại năng tam cảnh tự mình ra tay trấn áp ý chí của Bạch Đế trên Hoàng Kim Chiến Kích. Nhưng nếu Bạch Đế lại làm khó dễ lần nữa thì khó giải quyết đấy.”
“Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng báo với sư tôn, tất cả nghe sư tôn định đoạt.”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Chuyện liên quan tới một vị Chúa Tể tam cảnh, tất nhiên hắn không dám làm bừa.
Thế là Lục Trường Sinh và Phương Xuyên đều gửi tin cho sư tôn Chúa Tể Phi Long, thông báo với hắn mọi chuyện.
Không lâu sau Chúa Tể Phi Long đã hồi đáp.
“Vi sư sẽ đến ngay, cứ ở yên trong Đỉnh Vũ Trụ, Bạch Đế sẽ không làm gì được các ngươi.”
Thấy tin nhắn của Chúa Tể Phi Long, Phương Xuyên và Lục Trường Sinh đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Lục sư đệ yên tâm đi, có sư tôn tự mình đến xử lý thì không có vấn đề gì đâu.”
“Lần này thu hoạch của ngươi khá đấy, chí bảo Hoàng Kim Chiến Kích cũng rơi vào tay ngươi.”
“Kỳ thực vừa nãy ta vẫn rất lo lắng, dù sao Bạch Ngọc Côn thi triển Hoàng Kim Chiến Kích, uy lực phải nói là kinh thiên động địa. Thanh Hoàng Kim Chiến Kích này không biết đã chém giết bao nhiêu vị đại năng nhị cảnh, lúc trước khi Bạch Đế quật khởi hắn từng một đường giết tới thành danh.”
“Không ngờ Bạch Ngọc Côn lại tệ hại như vậy, có Hoàng Kim Chiến Kích trong tay vậy mà không phát huy được uy lực đã chết rồi…”
Phương Xuyên vừa nói vừa quan sát kỹ càng Lục Trường Sinh một phen.
Thật ra hắn cũng biết, không phải Bạch Ngọc Côn quá yếu mà là Lục Trường Sinh quá mạnh.
Gần như mỗi giây mỗi phút thực lực của hắn đều đang tăng lên.
Tốc độ tiến bộ thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Bình thường khi tu sĩ đạt tới đỉnh phong, sau đó rất khó tiến bộ được nữa.
Dù trải qua năm tháng dài đằng đẵng, mấy nghìn năm, mấy vạn năm, có được chút tiến bộ đã rất khá rồi.
Nhưng Lục Trường Sinh thì khác.
Cách mười năm hay mấy chục năm là thực lực lại tăng lên rất nhiều.
Quả là không thể tưởng tượng nổi.
Trong động phủ, Lục Trường Sinh bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.
Nguyên tinh đặt cược cộng với tiền thưởng, tất cả được gần 27 triệu nguyên tinh.
Số lượng này thật ra cũng không đáng nói.
Mấu chốt là khí vận.
Vô vàn khí vận gào thét ập tới.
Lục Trường Sinh ngồi trong tĩnh thất cẩn thận cảm thụ tác dụng của khí vận trên linh hồn.
Lục Trường Sinh hết sức chăm chú.
Hắn lại nhìn thấy Thời Không Trường Hà.
Dù sư tôn nói Thời Không Trường Hà rất nguy hiểm nhưng Lục Trường Sinh vẫn không nhịn được tới gần Thời Không Trường Hà.
Hắn nhìn thấy bên bờ Thời Không Trường Hà có một bóng người rất quen thuộc.
Đó không phải là chính mình ở dòng thời gian khác sao?
“Chờ đã, hắn định làm gì thế kia?”
Đột nhiên Lục Trường Sinh trợn trừng mắt.
Hắn nhìn thấy thứ gì?
Chính mình ở một thời không khác thế mà vọt lên một cái rồi nhảy về phía Thời Không Trường Hà.
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng.
Bóng người kia đã nhảy vào Thời Không Trường Hà.
Lục Trường Sinh ngơ ra.
Hắn kinh ngạc nhìn theo bóng người kia.
Vậy mà hắn lại nhảy xuống Thời Không Trường Hà thật?
Thế nhưng vì sao chứ?
Chủ động nhảy xuống Thời Không Trường Hà cũng có nghĩa là bản thân sẽ chìm xuống Thời Không Trường Hà.
Sao hắn lại làm như thế?
Lục Trường Sinh không rõ.
Thế nhưng sau khi bóng người kia nhảy xuống Thời Không Trường Hà, hắn không hề chìm xuống, ngược lại còn “lơ lửng” trên mặt sông.
Có vẻ đối phương đang thử nghiệm cách thoát khỏi Thời Không Trường Hà, muốn tìm cách “nhảy” lên bờ.
Lục Trường Sinh như thể bừng tỉnh.
Hắn lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Đây là Chúa Tể tam cảnh, mục đích của hắn là vì trùng kích đệ tứ cảnh?”
“Chỉ khi nào có thể thoát ly Thời Không Trường Hà mới có thể lột xác thành tồn tại đệ tứ cảnh Vĩnh Hằng.”
“Nói vậy thì tại rất nhiều chiều không gian và dòng thời gian khác, thật ra chính ta đã thành tựu Chúa Tể tam cảnh rồi?”
“Chẳng trách gần đây khí vận của ta có tăng vọt thì cũng chỉ là khí vận của đại vũ trụ mà không có khí vận từ vô số dòng thời gian truyền tới, thì ra ta không phải tồn tại mạnh nhất trong vô số dòng thời gian…”
Trong nháy mắt Lục Trường Sinh đã hiểu ra.
“Chính mình” tại dòng thời gian khác thế mà đã trở thành Chúa Tể tam cảnh.
Chẳng trách mình lại không cảm ứng được khí vận từ dòng thời gian khác.
Hắn giờ ngay cả đệ nhị cảnh cũng không phải phải, sao có thể vượt qua Chúa Tể tam cảnh được?
Thậm chí Chúa Tể tam cảnh tại dòng thời gian khác đã có ý đồ nhảy vào Thời Không Trường Hà, chuẩn bị trùng kích đệ tứ cảnh.
Nhưng xem ra đối phương cũng đã thất bại.
Chỉ có thể lơ lửng trong Thời Không Trường Hà chứ không cách nào thoát khỏi Thời Không Trường Hà được.
Lục Trường Sinh từng nghe sư tôn Chúa Tể Phi Long nhắc tới Thời Không Trường Hà.
Nhất là tình hình tại các dòng thời gian và chiều không gian khác.
Những kẻ ở các dòng thời gian và chiều không gian khác theo lý thuyết đều là “chính mình”, nhưng thật ra thì sao? Tất cả đều có khác biệt.
Mỗi một sinh mệnh đều là tồn tại vô cùng đặc biệt.
Bất cứ sự kiện nhỏ bé nào, có thể là một câu nói, có thể là một ý niệm trong đầu cũng có thể sản sinh ra vô số dòng thời gian.
Một số kẻ trong dòng thời gian khác có thể sẽ có tu vi rất cao cùng thành tựu to lớn.
Nhưng một số kẻ ở dòng thời gian nào đó thậm chí rất có thể không hề bước vào con đường tu hành.
Chuyện này rất bình thường.
Có lẽ bản thân tại dòng thời gian này là Chúa Tể tam cảnh, nhưng đến dòng thời gian khác lại chỉ là người bình thường có tuổi thọ hơn mười năm thôi.
Cũng chỉ có tồn tại đệ tứ cảnh mới kiểm soát được dòng thời gian, dung hợp tất cả linh hồn, thành tựu một bản thân duy nhất.
Lúc ấy mỗi một dòng thời gian sẽ không có bóng dáng của tồn tại đệ tứ cảnh nữa.
Chưa từng có quá khứ.
Không có tương lai.
Chỉ còn lại hiện tại.
Hiện tại chính là duy nhất.
Chân ngã duy nhất là vì Vĩnh Hằng!
“Tách.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh thấy bóng người trong Thời Không Trường Hà cũng ngẩng đầu, ánh mắt dường như vượt qua khoảng cách Thời Không Trường Hà vô cùng xa xôi, rơi xuống chỗ Lục Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận