Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1888: Lục Trường Sinh hoành không xuất thế, đạp diệt sơn môn Bổ Thiên Đạo, lực áp Đại Thánh đỉnh phong! (4)

Cũng chính là dùng đại đạo tổ hợp thành đại trận, tiếp đó bộc phát ra uy năng khủng khiếp.
Chỉ là loại phương thức này vô cùng hà khắc.
Dù sao cũng không phải tất cả đại đạo đều thích hợp tạo thành đại trận.
Nhưng bây giờ, Lục Trường Sinh lại thấy lão tổ Bổ Thiên Đạo vậy mà có thể gom đại đạo tạo thành đại trận.
Từng đường đại đạo sau khi trải qua tổ hợp, uy năng tăng vọt.
Lục Trường Sinh không có Trận Đại Đạo.
Thực ra Ngộ Đạo Thánh Tông, Thái Nguyên Thánh Tông đều có Trận Đại Đạo.
Nhưng mấu chốt đại trận là cố định.
Nhất định phải lấy đại đạo thích hợp với đại trận tổ hợp cùng nhau mới có thể thi triển ra Trận Đại Đạo.
Mỗi đường đại đạo của Lục Trường Sinh đều kinh thiên động địa.
Ngược lại không có Trận Đại Đạo nào thích hợp với hắn.
Mà lão tổ Bổ Thiên Đạo có lẽ là nội tình, có lẽ là thời gian dài đằng đẵng tự mình suy nghĩ.
Tóm lại, có Trận Đại Đạo thêm vào, thực lực của lão tổ Bổ Thiên Đạo tăng vọt.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không hề e ngại.
Bảy đường đại đạo của hắn càng toả sáng chói lọi.
Nhất là Vạn Cổ Kiếm Đạo.
Giống như hạch tâm của bảy đường đại đạo.
Sáu đường đại đạo đều vây quanh Vạn Cổ Kiếm Đạo.
Sau đó hung hăng đánh tới Trận Đại Đạo của lão tổ Bổ Thiên Đạo.
“Ầm ầm.”
Đại đạo hai bên lần nữa đụng vào nhau.
Quang mang chói mắt ở trong hư không giống như một vầng thái dương.
Dư âm kinh khủng cuồn cuộn cuốn ra bốn phương tám hướng.
Lục Trường Sinh vung tay lên, vẫn còn dư lực thi triển ra tháp Hắc Quang, trực tiếp thu ba nữ tử váy xanh vào trong tháp Hắc Quang.
Rất nhanh va chạm đã kết thúc.
Lục Trường Sinh không nhịn được lui ra sau một bước.
Nhưng cũng chỉ một bước thôi.
Mà ý thức Lục Trường Sinh quét qua, định thần nhìn lại.
Lão tổ Bổ Thiên Đạo vẫn còn ở đó.
Chỉ là Trận Đại Đạo của lão tổ Bổ Thiên Đạo lúc này lại phát ra tiếng “răng rắc” giòn vang.
Đã rách.
Một đường đại đạo của lão tổ Bổ Thiên Đạo xuất hiện vết nứt.
Ngay cả Trận Đại Đạo đều bị rách ra.
Lần này lão tổ Bổ Thiên Đạo toàn lực ứng phó, thế mà đều không địch lại Lục Trường Sinh.
Trong lúc nhất thời, thắng bại đã phân, cao thấp đã rõ.
Lão tổ Bổ Thiên Đạo đã thua!
“Vèo.”
Ngay sau đó, lão tổ Bổ Thiên Đạo chạy trốn.
Đúng, vậy mà đã trốn.
Biến thành một luồng lưu quang, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lục Trường Sinh khẽ híp mắt, nhìn bóng dáng lão tổ Bổ Thiên Đạo trốn đi.
Nhưng hắn không đuổi theo.
Chiến đấu vừa rồi, trên thực tế Lục Trường Sinh đã xác nhận thực lực của mình.
Còn mạnh hơn trong tưởng tượng của bản thân!
Bảy đường đại đạo, tu vi thất đạo Đại Thánh, năng lực thực chiến lại đã vượt xa lão tổ Bổ Thiên Đạo.
Dù là trong Đại Thánh đỉnh phong cũng là người xuất sắc.
Nhưng Lục Trường Sinh vô cùng rõ ràng.
Vừa rồi hắn quả thực đã toàn lực ứng phó.
Tuy trong Đại Thánh đỉnh phong cũng là người xuất sắc nhưng hắn vẫn chưa phải Vô Địch Đại Thánh.
Vì vậy, đánh bại lão tổ Bổ Thiên Đạo thì dễ nhưng muốn giết chết lão tổ Bổ Thiên Đạo, việc đó gần như không có khả năng.
Trừ khi lão tổ Bổ Thiên Đạo cứng đầu, liên tục cứng chọi cứng với hắn.
Nhưng lão tổ Bổ Thiên Đạo hiển nhiên không cứng đầu.
Dù Bổ Thiên Đạo đã bị diệt, lão tổ Bổ Thiên Đạo cũng ra quyết định nhanh chóng, sau khi phát hiện không phải đối thủ của Lục Trường Sinh thì lập tức đi ngay, không hề dây dưa dài dòng, cực kỳ quyết đoán.
Trong loại tình huống này, Lục Trường Sinh cũng rất khó ngăn lại lão tổ Bổ Thiên Đạo.
Chỉ có thể mặc cho lão tổ Bổ Thiên Đạo trốn đi.
Chẳng qua, tuy lão tổ Bổ Thiên Đạo đi nhưng sơn môn Bổ Thiên Đạo lại quả thực đã bị đạp diệt.
Mục đích chuyến này của Lục Trường Sinh cũng đã đạt đến.
“Hửm?”
Trong lòng Lục Trường Sinh chợt động.
Không dễ gì mới đến bí cảnh Hoang Cổ một chuyến, nếu không có chút thu hoạch nào mới không bình thường.
Bổ Thiên Đạo này là thế lực đứng đầu nội tình thâm hậu trong bí cảnh Hoang Cổ, lỡ như có đồ tốt nào thì sao?
Nhất là Trận Đại Đạo, Lục Trường Sinh đúng là thấy mà thèm.
Ngay sau đó, bàn tay Lục Trường Sinh bắt lấy.
“Ầm ầm.”
Phế tích do sơn môn Bổ Thiên Đạo biến thành chấn động kịch liệt, Lục Trường Sinh lấy ra một vài thứ gì đó từ bên trong.
Đều là những công pháp điển tịch còn chưa hoàn toàn tổn hại, bị Lục Trường Sinh cất vào hết.
Có tác dụng hay không thì không rõ, phải nhìn qua mới biết được.
Dù sao cũng đâu thể tay không đến một chuyến.
Làm xong mọi việc, Lục Trường Sinh lúc này mới phiêu nhiên mà đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Theo sự rời đi của Lục Trường Sinh, lại qua mấy ngày, sau khi xác định sơn môn Bổ Thiên Đạo không có người, một số tu sĩ mới đánh bạo đi tới sơn môn Bổ Thiên Đạo.
Nhìn một mảnh phế tích trước mắt, trên mặt những tu sĩ này lại tỏ vẻ hưng phấn.
Phế tích tốt.
Chỉ có thành phế tích, bọn họ mới có thể đục nước béo cò.
Có lẽ có thể tìm được đồ tốt thì sao?
Bởi vậy, từng tán tu hoặc là tu sĩ thế lực khác đều một đầu nhào vào trong phế tích Bổ Thiên Đạo.
Theo sự lan rộng của tin tức, chuyện Bổ Thiên Đạo bị diệt môn cũng nhanh chóng truyền khắp đại lục Hoang Cổ.
Ảnh hưởng tạo thành thật sự quá lớn.
Dù sao Bổ Thiên Đạo cũng không thể coi thường, không nông cạn như nội tình Thanh Loan Tông, Bổ Thiên Đạo đã tồn tại rất rất lâu rồi.
Thế lực đứng đầu như vậy thế mà bị diệt môn rồi?
Thậm chí ngay cả sơn môn bây giờ đều trở thành một mảnh phế tích.
Dù là lão tổ Đại Thánh đỉnh phong của Bổ Thiên Đạo cũng chạy trối chết, không biết tung tích.
Phàm là tu sĩ biết chuyện này đều chấn động.
Mấu chốt người đạp diệt Bổ Thiên Đạo trước đó dường như không có ai biết.
Hắn tự xưng là đạo lữ của Thanh Loan tiên tử.
Điều này càng làm cho người ta kinh ngạc hơn.
Từ lúc nào Thanh Loan tiên tử lại toát ra một người đạo lữ?
Nếu thật sự là đạo lữ của Thanh Loan tiên tử, vậy thì khó lường rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận