Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 161. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp!



Chương 161. Linh cảm phát ra, hình thức ban đầu của bí pháp!




Trong Huyết Ma Kinh còn ghi chép một loại bí pháp của võ giả Huyết Ma, tên là bí pháp Huyết Đan.
Huyết Đan không phải đan dược mà là một cách thức tích lũy linh huyết.
Sau khi tích lũy tinh huyết trong cơ thể tới một mức nhất định thì có thể phát nổ khi đối đầu với kẻ địch.
Đến lúc đó uy lực sẽ vô cùng khủng bố.
Thời gian tích lũy càng dài thì uy lực lại càng đáng sợ.
Có điều hình như cũng có giới hạn cao nhất.
Hạn mức tích lũy Huyết Đan cao nhất sẽ được quyết định bởi cường độ thân thể của võ giả Huyết Ma.
Dù thế thì uy thế cực hạn của Huyết Đan thậm chí có thể lên gấp mười lần công kích tự thân của võ giả Huyết Ma!
Đây là một loại bí pháp vô cùng khủng bố.
Ngẫm lại thì gấp mười lần là khái niệm gì chứ?
Ví dụ như Lục Trường Sinh hiện giờ có sức mạnh sáu mươi đỉnh, gấp mười lần chính là sức mạnh sáu trăm đỉnh.
Hơn nữa gấp mười còn chưa phải cực hạn, mà là hơn mười lần kìa.
Hơn mười lần có thể là hai mươi lần, ba mươi lần vân vân.
Chỉ là khả năng sẽ rất khó khăn, không dễ để đạt tới hai mươi lần, ba mươi lần.
Lục Trường Sinh xem xong Huyết Ma Kinh, trong lòng mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Lần này quả thật hắn đã đánh chết võ giả yêu ma Vương lão đầu.
Thế nhưng thắng được cũng phần nhiều nhờ may mắn.
Nếu Vương lão đầu là võ giả yêu ma đã yêu hóa mấy tháng, thậm chí là mấy năm thì hắn còn có thể đánh chết đối phương ư?
Sâu hút máu, cộng thêm thi trùng, hơn nữa còn có Huyết Đan.
Cuối cùng chưa biết hươu chết về tay ai đâu.
Thậm chí Lục Trường Sinh mơ hồ cảm thấy, nếu đối phương thật sự luyện thành Huyết Đan thì sợ rằng người phải sẽ chết là hắn rồi!
“Tố chất thân thể và ngay cả bí pháp của võ giả yêu ma đều đủ để nghiền áp võ giả cùng cảnh giới.”
“Ưu thế duy nhất của võ giả nhân loại có lẽ chính là vũ kỹ, đặc biệt là loại ý cảnh này...”
Lục Trường Sinh có cảm giác, ý cảnh của võ giả dường như cũng không đơn giản.
Có điều hiện giờ hắn cũng không biết nhiều về ý cảnh.
Ngược lại, có thể tiếp tục khai thác bí pháp.
Ví dụ như Thần Long Biến, nếu có thể đạt tới biến thứ ba thì cũng có thể tăng phúc cơ thể gấp đôi.
Lục Trường Sinh lại lật xem Huyết Ma Kinh lần nữa.
Sâu hút máu, thi trùng đều là thứ hắn không thể nuôi dưỡng được.
Dù sao thì Lục Trường Sinh cũng không có tinh huyết của Huyết Ma, vả lại càng không phải võ giả Huyết Ma.
Sâu hút máu và thi trùng đều có quan hệ mật thiết với võ giả Huyết Ma.
Còn về Huyết Đan, thật ra nó cũng có mối liên hệ chặt chẽ với võ giả Huyết Ma. Thiên phú của võ giả Huyết Ma chính là khống chế máu tươi, có thể tinh luyện thành tinh huyết, nhưng Lục Trường Sinh không có khả năng này.
“Tinh luyện tinh huyết...”
“Võ giả Huyết Ma có thể tinh luyện tinh huyết, vậy còn võ giả nhân loại thì sao?”
“Võ giả nhân loại có ưu thế thân thể, thật ra chính là khí huyết. Võ giả yêu ma hình như không có khí huyết, thế nên chỉ có thể chuyên tâm vào thân thể.”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Lục Trường Sinh.
Hắn dường như nảy sinh linh cảm nào đó.
Khí huyết!
Thứ này chỉ võ giả nhân loại mới có.
Khí huyết không phải máu, đó là một loại năng lượng độc đáo sinh ra từ tinh lực của chính võ giả nhân loại.
Nó nằm xen kẽ giữa chân thật và hư ảo.
Nhưng khí huyết lại có uy thế cực lớn.
Ví dụ như Tàm Ti Kiếm của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nghĩ tới “bí pháp Huyết Đan” của võ giả Huyết Ma.
Loại bí pháp này sẽ chậm rãi tích lũy tinh huyết, sau đó phóng ra trong lúc chiến đấu.
Vậy khí huyết thì sao?
Liệu có thể làm vậy không?
Thậm chí, Lục Trường Sinh cảm thấy khí huyết còn thích hợp với phương pháp này hơn, khí huyết cũng có thể không ngừng tích lũy, hơn nữa khí huyết còn có thể không ngừng áp súc.
Càng áp súc lâu thì khi khí huyết bùng nổ sẽ càng khủng bố.
“Ta có thể lợi dụng khí huyết hao tổn trong cơ thể mỗi ngày, áp súc toàn bộ lại. Có thể một tháng, có thể là một năm, mười năm, một khi hoàn toàn giải phóng, khí huyết áp súc lâu dài bùng nổ sẽ mang tới sức mạnh khủng bố nhường nào đây?”
Linh cảm trong đầu Lục Trường Sinh càng lúc càng nhiều.
Hắn vốn có năng lực tự nghĩ ra vũ kỹ, dù sao thì ngộ tính của hắn rất cao, hoàn toàn vượt trội so với các võ giả khác.
Dù ngộ tính của võ giả cảnh giới Thần Lực cũng không kém, nhưng vẫn không thể so với Lục Trường Sinh được.
Thứ Lục Trường Sinh thiếu chính là linh cảm.
Chỉ cần có linh cảm là hắn có thể tự nghĩa ra một môn vũ kỹ cực mạnh ngay.
Có điều giờ không phải Lục Trường Sinh đang tự sáng tạo vũ kỹ.
Linh cảm của hắn là về bí pháp.
Một khi hoàn thiện thì đây sẽ là một môn bí pháp cực kỳ đáng sợ, không kém cạnh gì bí pháp Huyết Đan, thậm chí còn có thể vượt qua cả bí pháp này!
Lục Trường Sinh nhận ra tầm quan trọng của môn bí pháp này, hắn lập tức chuyên tâm dốc sức, các loại linh cảm trong đầu không ngừng va chạm.
“Có thể áp súc khí huyết.”
“Hơn nữa, thậm chí cũng không cần chuyên môn tích lũy khí huyết. Bởi khí huyết bị giới hạn trong thân thể, thật ra cũng có hạn mức cao nhất, nhưng mỗi ngày cơ thể con người đều sẽ sản sinh ra khí huyết mới.”
“Khí huyết dư thừa sẽ tự động tiêu tán trong cơ thể. Thế nên nếu ta có thể dùng một loại bí pháp áp súc số khí huyết tiêu tán hàng ngày này, tích lũy dần dần cũng sẽ ngưng tụ thành một nguồn sức mạnh vô cùng khủng bố.”
“Hơn nữa, khí huyết nằm giữa chân thật và hư ảo, chỉ cần có thể vững vàng áp súc khí huyết, vậy thì khí huyết có áp súc tới mức nào thì thể tích cũng sẽ không quá lớn, có thể không ngừng áp súc, tích lũy khí huyết, như thế bí pháp này cũng sẽ không có giới hạn cao nhất!”
Ý tưởng về bí pháp cũng dần thành hình trong đầu Lục Trường Sinh, đây là ý nghĩ sinh ra trong nháy mắt khi linh cảm va chạm với nhau.
Nhìn qua có vẻ đơn giản, thậm chí còn rất viển vông, nhưng cách nghĩ viển vông này mới đem tới những khả năng vô tận. Hết chương 161.



Bạn cần đăng nhập để bình luận