Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 247. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa! (3)



Chương 247. Cốt Đầu Đà hung danh hiển hách! Chỉ có vậy thôi à? Một đao chém thành hai nửa! (3)




Tuy ở chiến trường Bắc Vực cũng có chuyện người cùng trận doanh chém giết lẫn nhau, nhưng thật ra chuyện như thế rất ít khi xảy ra.
Bởi dù sao thì chém giết người cùng trận doanh cũng không có lợi lộc gì.
“Các ngươi có nghe nói người Bắc Lỗ có đại nhân vật nào, đặc biệt là cao thủ trên bảng Thần Lực xuất hiện không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Chuyện đó thì không có, chúng ta vẫn luôn mai phục ở đây, không gặp phải võ giả nào khác cả.”
Lục Trường Sinh gật đầu, không hỏi gì thêm mà cứ thế rời đi luôn.
Nhìn bóng lưng Lục Trường Sinh rời đi, mấy tên võ giả kia lại không khỏi than: “Đao tiền bối lại hiện thân rồi, đây là định ngày ngày đều càn quét chiến trường Bắc Vực à?”
“Xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực, tới chiến trường Bắc Vực chắc chắn là càn quét rồi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
“Thật muốn được tận mắt nhìn thấy quyết đấu giữa cường giả trên bảng Thần Lực!”
Cùng với việc bảng Thần Lực được công bố.
Dù người vốn có khiêm nhường tới đâu cũng không thể tiếp tục ẩn mình được nữa.
Chỉ cần là người có tên trên bảng Thần Lực thì sẽ được chú ý.
Lục Trường Sinh chậm rãi bước đi trong thảo nguyên mênh mông.
Hắn đuổi theo mùi máu lẫn trong không khí.
“Keng”.
Đao rời khỏi vỏ.
Ánh đao màu máu lập tức bao phủ lên mấy tên võ giả người Bắc Lỗ.
“Là Đao Thập Nhị, chạy mau.”
“Đao Thập Nhị xếp hạng thứ tám mươi mốt trên bảng Thần Lực, chúng ta xong đời rồi.”
“Gặp phải Đao Thập Nhị thì chạy trốn cũng là điều xa vời...”
Cùng với ánh đao hạ xuống, mấy bóng người khựng lại, sau đó ngã rạp ra đất.
Thi thể đều chia thành hai nửa.
Lục Trường Sinh lại chẳng buồn liếc lấy một cái.
Tất cả đều là võ giả Luyện Tạng, chỉ đạt được mấy chục thậm chí là mấy tiểu công mà thôi.
Tới hứng thú thu gặt đầu người Lục Trường Sinh cũng chẳng có.
Nếu hắn cắt đầu những kẻ này xuống thì sẽ phải mang theo, sau đó lại quay về thành.
Đi đi lại lại rất phiền phức.
Bình thường Lục Trường Sinh đều giết người với một đao, sau đó ai may mắn nhặt được thi thể mang về Lục Trường Sinh cũng chẳng để ý.
“Đao tiền bối.”
Lúc này mấy võ giả Luyện Tạng của vương triều Đại Ngư la lớn.
“Có chuyện gì?”
Lục Trường Sinh nhìn qua mấy người đó, đều là người lạ.
“Đao tiền bối, không lâu trước đây chúng ta nghe được một lời đồn về ngài, nhưng không biết thật giả thế nào.”
“Nghe nói Hạt Đao Khách và Bàn Nhân Đồ bên phía Bắc Lỗ đang giết chóc khắp chiến trường Bắc Vực, còn không ngừng truy hỏi tin tức về ngài.”
“Ngài phải cẩn thận đấy. Bàn Nhân Đồ là ca ca của Cốt Đầu Đà, mà Hạt Đao Khách và Bàn Nhân Đồ đều là cao thủ xếp hạng trên bảy mươi ở bảng Thần Lực, hơn nữa hai tên đó còn liên thủ với nhau...”
Đối phương không nói gì nữa.
Hắn tin là “Đao Thập Nhị” cũng sẽ hiểu được độ nghiêm trọng của vấn đề này.
“Bàn Nhân Đồ, xếp hạng thứ bảy mươi tám trên bảng Thần Lực.”
“Hạt Đao Khách, xếp hạng thứ bảy mươi ba trên bảng Thần Lực.”
“Hai tên này liên thủ thì đúng là đối thủ không tệ.”
“Chúng đang ở đâu?”
Dường như Lục Trường Sinh không hề sợ hãi mà còn thấy rất hào hứng.
Nếu giết hai tên này thì có lẽ không chỉ gom đủ một nghìn tiểu công. Chưa biết chừng một nghìn tiểu công còn lại cũng có đủ luôn!
“Hả?”
“Đao tiền bối, đây là hai cường giả trên bảng Thần Lực đấy! Chỉ là có chút tin tức truyền ra khi chúng càn quét chiến trường Bắc Vực thôi. Mà chiến trường Bắc Vực quá lớn, không ai rõ giờ chúng đang ở đâu cả?”
Đối phương hình như hơi giật mình, “Đao Thập Nhị” thế mà lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn có vẻ như nôn nóng muốn thử đánh một trận nữa kìa.
Tự tin tới vậy sao?
Giờ mọi người đại khái cũng biết “độ chân thực” của bảng Thần Lực.
Mỗi cường giả nổi danh trên bảng đều không chỉ có hư danh thôi đâu.
Muốn giết cường giả trên bảng Thần Lực là chuyện chẳng dễ gì.
Có rất nhiều người muốn thử chém giết cường giả trên bảng Thần Lực để thế chỗ, nhưng giờ những kẻ đó sao rồi?
Phần lớn đều đã bị cường giả trên bảng Thần Lực giết ngược lại!
Đừng nói là thứ hạng của Hạt Đao Khách với Bàn Nhân Đồ còn cao hơn Đao Thập Nhị.
“Đa tạ.”
Nói xong Lục Trường Sinh quay người rời đi, chớp mắt đã biến mất trong thảo nguyên rộng lớn.
“A...”
Người Bắc Lỗ hét lên thảm thiết.
Một ánh đao của Lục Trường Sinh nháy mắt xuyên thủng thân thể này.
Chỉ là một số võ giả Luyện Tạng, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào với Lục Trường Sinh cả.
Lục Trường Sinh di chuyển loanh quanh trên thảo nguyên gần một ngày.
Tiếc là vẫn không gặp được Bàn Nhân Đồ và Hạt Đao Khách.
Thật ra cũng không phải không có cách để gặp.
Ví dụ như Lục Trường Sinh có thể truyền tin mình sẽ chờ Bàn Nhân Đồ và Hạt Đao Khách ở nơi nào đó trên chiến trường chẳng hạn.
Một ngày không được thì hai ngày, ba ngày, bốn ngày gì đó.
Chỉ cần ngày nào hắn cũng ở nơi đó chờ thì chắc chắn sẽ có ngày gặp được hai kẻ kia.
Thế nhưng làm vậy gọi là gì đây?
Ước chiến à?
Đây là chiến trường Bắc Vực đấy!
Nếu đã là chiến trường thì phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nếu Lục Trường Sinh dám đứng yên một chỗ thì cao thủ thật sự bên phía Bắc Lỗ chắc chắn sẽ tới săn giết hắn.
Lục Trường Sinh hiểu rõ điều đó.
Tuy hắn tự tin nhưng không phải kẻ ngu xuẩn.
Hắn cũng không tự đại đến mức cảm thấy mình là thiên hạ vô địch, không ai giết được mình cả.
Không thể nào có chuyện đó!
Thế nên Lục Trường Sinh sẽ không ước chiến, bởi điều đó không có ý nghĩa gì hết.
Có thể gặp được là may mắn.
Nếu không thể gặp thì chém thêm vài tên Bắc Lỗ coi như trút giận vậy.
“Hôm nay xui quá, chỉ gặp được mấy võ giả cảnh giới Thần Lực bình thường.”
“Mai lại tới vậy.”
Lục Trường Sinh rời khỏi chiến trường Bắc Vực.
Hắn cũng không sốt ruột, dù sao thì chiến trường Bắc Vực sẽ không giải tán trong ngày một ngày hai.
Mang theo mấy cái đầu lâu, Lục Trường Sinh tới Diễn Võ Lâu đổi công trạng.
Mấy cái đầu này dẫu gì cũng là đầu của võ giả cảnh giới Thần Lực, tuy không bằng đầu của Cốt Đầu Đà nhưng cũng đổi được một trăm tám mươi tiểu công, vậy là gom đủ một nghìn tiểu công rồi. Hết chương 247.



Bạn cần đăng nhập để bình luận