Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 132. Tay túm cương đao, niết sắt thành bùn (2)



Chương 132. Tay túm cương đao, niết sắt thành bùn (2)




Khuê phòng rất rộng. Trong phòng có mùi thơm của phấn hoa pha lẫn cùng một ít đàn hương.
Có vài nha hoàn đang hầu hạ bên giường.
Trên giường là một nữ tử trẻ trung, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm.
Ngũ quan của người này rất tinh xảo, làn da trắng nõn, thế nhưng ánh mắt của nàng lại mờ mịt tối tăm, hơn nữa mặt cũng không có huyết sắc, trông đúng là bộ dạng của người bệnh tật triền miên.
Lục Trường Sinh hỏi: "Hạ tiểu thư, ngươi khó chịu ở đâu?"
Hạ tiểu thư liếc mắt nhìn Lục Trường Sinh, trong ánh mắt nàng lóe lên sự kinh ngạc.
Trong thời gian qua, Hạ gia đều mời danh y khắp nơi tới, đa phần bọn họ đều là những ông lão lọm khọm.
Trẻ như Lục Trường Sinh mà lại được Hạ gia cho phép tới xem bệnh cho nàng, đây là điều rất hiếm thấy.
Hạ tiểu thư lên tiếng: "Là ta gặp ác mộng, tối nào cũng gặp ác mộng, sau đó cảm thấy rất hỗn loạn, dường như rất dễ lẫn lộn cảnh trong mơ và hiện thực."
Lục Trường Sinh nghe vậy thì nhíu mày, vừa nghe đã thấy đây là một căn bệnh rất phức tạp.
Sau đó, hắn lại chẩn mạch cho Hạ tiểu thư.
"Lục đại phu, thế nào rồi?"
Hạ viên ngoại lo lắng hỏi.
Lục Trường Sinh không vội lên tiếng mà ra ngoài cùng Hạ viên ngoại trước.
"Hạ viên ngoại, nếu như ta không nhầm thì hẳn là Hạ tiểu thư đã bị bóng đè."
"Bị bóng đè?"
Hạ viên ngoại run run.
"Đúng vậy, bóng đè không phải bệnh trí mạng nhưng có thể làm cho tinh thần người ta trở nên uể oải, ác mộng quấn thân."
"Tuy nhiên, theo những gì ta biết, bóng đè này thường thường là do con người gây ra."
Hạ viên ngoại hỏi: "Có ý gì?"
"Mê hương! Hẳn là Hạ tiểu thư từng bị người khác hạ mê hương, hơn nữa còn trong thời gian dài. Dưới tác dụng lâu dài của mê hương kia, buổi tối Hạ tiểu thư sẽ liên tục gặp ác mộng, từ đó mắc phải chứng bóng đè này!"
Lời Lục Trường Sinh khiến Hạ viên ngoại hoàn toàn biến sắc.
Mê hương!
Hắn biết rõ điều này có nghĩa là gì.
Có người đang tính kế với nữ nhi của hắn!
"Lục đại phu, vậy thì bệnh bóng đè này có cách điều trị hay không?"
Hạ viên ngoại khẽ hỏi.
"Đương nhiên là có thể chữa được rồi. Ta sẽ khai một phương thuốc trước đã, cứ ba ngày lại thay thuốc một lần. Sau khi thay thuốc ba lần, trong khoảng mười ngày là sẽ chữa khỏi, đến khi đó, bệnh của Hạ tiểu thư sẽ khỏi hẳn."
"Tuy nhiên, trong lúc trị liệu hoặc sau khi trị liệu, nhất định không được để Hạ tiểu thư tiếp xúc với loại mê hương kia nữa. Nếu không dù có chữa khỏi lần này thì cũng sẽ tái phát thôi."
Hạ viên ngoại đăm chiêu. Trong mắt hắn lóe lên sự hung ác.
Dám hạ mê hương cho con gái hắn thì cũng phải biết Hạ viên ngoại không phải là kẻ hiền lành gì.
Lần này e là sẽ có người phải xui xẻo rồi.
Tuy nhiên, những việc này không liên quan gì tới Lục Trường Sinh cả. Hắn chỉ là một đại phu xem bệnh cứu người mà thôi, những chuyện còn lại, hắn không muốn dính dáng đến.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ xử lý chuyện về mê hương, làm phiền Lục đại phu rồi."
Sau đó, Lục Trường Sinh viết phương thuốc để người của Hạ gia bốc thuốc theo là được.
Xong xuôi đâu đó, Lục Trường Sinh được mời tới phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Hắn còn phải ở lại điều trị cho Hạ tiểu thư, thời gian ước chừng khoảng mười ngày.
Trong những ngày này, Lục Trường Sinh chỉ đành ở lại Hạ gia để đề phòng bệnh tình của Hạ tiểu thư xuất hiện tình huống bất ngờ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy mà đã hết ba ngày.
Hạ tiểu thư đã uống xong đợt thuốc đầu tiên, lúc này đã đến lúc đổi phương thuốc mới rồi.
Sau ba ngày điều trị, bệnh tình của Hạ tiểu thư rõ ràng đã có những chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Nghe nói buổi tối nàng không còn gặp ác mộng nữa, nhờ đó mà tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn thì còn phải kiên trì điều trị thân thể nữa.
Lục Trường Sinh ở lại Hạ phủ nên cũng nghe được một ít tiếng gió.
Hình như Hạ viên ngoại đã đánh chết một vài hạ nhân trong phủ.
Hơn nữa, hắn còn ra lệnh điều động võ giả Luyện Tạng trong phủ, động tĩnh không hề nhỏ.
Những việc này ắt hẳn là có liên quan tới bệnh của Hạ tiểu thư.
Căn bệnh của Hạ tiểu thư chắc chắn có ẩn tình, thế nhưng việc này liên quan tới riêng tư của nàng nên không một ai dám bàn tán linh tinh.
Lục Trường Sinh cũng chẳng có hứng thú gì với những tin đồn về Hạ tiểu thư cả.
Hắn ở lại Hạ phủ đã ba ngày, mỗi khi nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ ra ngoài đi dạo một vòng.
Diêm Thành có nhiều mỏ muối, đây là một thành thị buôn bán nên có rất nhiều thương nhân vãng lai lui tới.
Lục Trường Sinh đang bước trên con phố phồn hoa thì bỗng đằng trước vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
"Khẩn cấp, mau tránh đường!"
Hai con khoái mã lao vút qua đường phố đông đúc.
Có mấy người không kịp quan sát đã bị va phải, ngã lăn trên mặt đất.
Còn có đứa bé khoảng bốn, năm tuổi, chẳng biết có phải đi lạc hay không mà đứng một mình giữa phố. Lúc khoái mã xông tới gần chỗ đứa bé nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại.
Lục Trường Sinh nhíu mày.
Bất chợt có một tên đại hán cao to xông ra từ phố bên cạnh, túm lấy đứa bé rồi đánh một chưởng lên người con khoái mã kia.
"Ầm."
Khoái mã ngã xuống, người trên lưng ngựa cũng vội vàng nhảy lên một cái rồi hạ xuống.
"Chết tiệt, kẻ nào dám làm ngựa của ta bị thương?"
"Có biết ta là ai không?"
Người trên lưng ngựa lập tức quay về phía đại hán rồi trợn trừng mắt.
Đại hán cao to kia buông đứa bé xuống, cười lạnh: "Không cần biết ngươi là ai, dám phóng ngựa trên phố thì đều đáng đánh!"
"Ngươi..."
Lúc này, một người trên con ngựa khác lên tiếng gọi đồng bạn đang nổi giận. Hắn quan sát đại hán cao to kia thật cẩn thận rồi nhanh chóng chắp tay, nói: "Hóa ra là Ba Sơn Nhất Đao Lôi Hùng, Lôi đại hiệp."
"Huynh đệ chúng ta vội vã lên đường, đụng phải Lôi đại hiệp, mong Lôi đại hiệp thứ lỗi."
Lôi Hùng cười lạnh: "Ha ha, các ngươi không đụng phải Lôi mỗ mà là dọa trẻ con."
"Nhìn trang phục của các ngươi, hẳn là người của Hắc Thủy Bang thuộc Diêm Thành." Hết chương 132.



Bạn cần đăng nhập để bình luận