Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1717: Lão tổ U tộc thức tỉnh! Thiên gia c0)hấn kinh, ngài là Lục vô thượng của Thiên Quang Thánh Tông? (2)

Bỗng nhiên toàn bộ hư không như thể đều đang chấn động.
Một luồng khí thế đáng sợ trong giây lát quét ngang toàn bộ khu vực bị U tộc chuyển hóa.
Sắc mặt đám người U tộc vốn đang tuyệt vọng lại lộ ra vẻ mừng như điên.
“Là lão tổ, là lão tổ thức tỉnh.”
“Lão tổ vốn đang dần thức tỉnh, giờ xảy ra biến cố lớn như vậy nên không thể không miễn cưỡng thức tỉnh sớm. Nhưng bất kể thế nào, một khi lão tổ thức tỉnh thì U tộc chúng ta cũng được cứu rồi.”
“Lúc trước đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy mà lão tổ cũng có thể bảo vệ toàn bộ U tộc chúng ta, dẫn dắt chúng ta xuyên qua Hỗn Độn, tới tận khi gặp Thiên giới, giờ lão tổ đã thức tỉnh, U tộc chúng ta chắc chắn sẽ nghênh đón tân sinh!”
Các thành viên U tộc đều vô cùng cuồng nhiệt.
Lão tổ U tộc!
Chính là tồn tại truyền kỳ tại U tộc.
Uy vọng của lão tổ rất cao.
Đừng nói tám tên Đế Quân.
Mà kể cả có tám trăm Đế Quân cũng không sánh bằng lão tổ U tộc.
“Kẻ nào dám tàn sát con dân U tộc ta?”
Một tiếng quát lớn vang vọng khắp hư không.
Mang theo sát khí khủng bố cuốn về phía Lục Trường Sinh.
Cùng lúc đó, một cự nhân đỉnh thiên lập địa, cao lớn khoảng vạn trượng xuất hiện ngay trong hư không.
Toàn thân đối phương đều tản ra uy thế cực kỳ khủng khiếp.
Loại uy thế này thậm chí có thể xuyên thấu qua khu vực bị U tộc chuyển hóa, truyền tới tận Thiên giới.
Trong nháy mắt Thiên giới ầm ầm rung lên.
Thiên giới cũng đang chấn động.
Dù chỉ có một tia khí tức nhưng bảy vị Đạo Tổ đều có cảm giác ngạt thở.
Sắc mặt bọn hắn trắng bệch cả ra.
Trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Lão tổ U tộc!
Đây chính là lão tổ U tộc.
Thậm chí bọn hắn đều đánh giá thấp lão tổ U tộc rồi.
Kẻ địch từng chiếm cứ thế giới U tộc cũng không phải chỉ có một cường giả Đăng Thần cửu giai, mà là mười vị cường giả Đăng Thần cửu giai một lúc.
Dù bị vây công nhưng lão tổ U tộc cũng chống đỡ được.
Chỉ có điều hắn không cách nào bảo vệ thế giới Hỗn Độn của U tộc.
Nên mới đành dẫn theo U tộc xuyên qua Hỗn Độn mênh mông, tìm kiếm một thế giới Hỗn Độn mới.
Cường giả bậc này sao lại là kẻ tầm thường cho được?
Thậm chí có thể xưng là cường giả Đăng Thần cửu giai đỉnh phong!
“Hay lắm lão tổ U tộc!”
Trong mắt Lục Trường Sinh cũng lóe lên vẻ khác lạ.
May mắn trước khi trở về hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Nếu không chỉ dựa vào Hư giới thì chưa chắc đã có thể bắt được lão tổ U tộc.
Lúc này lão tổ U tộc đã đi tới trước mặt Lục Trường Sinh.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé tựa như con kiến hôi trước mắt, thế nhưng lão tổ U tộc cũng không dám có chút khinh thường nào.
“Thiên giới sinh ra một vị cường giả như ngươi cũng là may mắn của Thiên giới.”
“Chỉ tiếc lão phu không muốn rời đi, mà U tộc cũng không muốn rời đi. U tộc chúng ta vẫn luôn lang bạt khắp Hỗn Độn mênh mông, nếu đi tiếp U tộc cũng không có đường sống.”
“Lão phu chỉ có một yêu cầu, có thể cho U tộc một mảnh đất để nghỉ ngơi và sinh sôi hay không?”
Thanh âm lão tổ U tộc trùng trùng điệp điệp, truyền khắp bốn phương.
Nhưng lạ là không có chút hùng hổ dọa người nào.
Giống như đang thương lượng với Lục Trường Sinh thì đúng hơn.
Vô số thành viên U tộc ngỡ nghìng.
Đây là lão tổ nhà mình đấy ư?
Trong lịch sự U tộc, lão tổ U tộc luôn cực kỳ bá đạo, cực kỳ cường thế.
Bọn hắn vẫn chờ lão tổ U tộc thức tỉnh rồi vung tay san bằng Thiên giới.
Sao giờ hắn lại nhỏ nhẹ thương lượng cùng tu sĩ Thiên giới như vậy?
Kỳ thực ánh mắt lão tổ U tộc từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn về phía Lục Trường Sinh.
Hắn không hề nhìn tới những người khác.
Hắn cũng không hề thương lượng cùng tu sĩ Thiên giới mà là thương lượng với Lục Trường Sinh. Lão tổ U tộc nhìn thoáng qua là nhận ra Hư giới của Lục Trường Sinh sâu cạn thế nào.
Đích thực là cấp độ Đăng Thần cửu giai.
Dù hắn không sợ nhưng đây vẫn là cửu giai.
Huống chi không biết vì sao nhưng lão tổ U tộc còn cảm nhận được một tia uy hiếp mỏng manh từ Lục Trường Sinh.
Cảm giác uy hiếp này như có như không.
Dường như cũng không quá rõ ràng.
Nhưng trực giác của lão tổ U tộc vẫn luôn chính xác.
Trên người Lục Trường Sinh có lẽ có thứ gì đó có thể uy hiếp hắn.
Cho dù hắn đã lên tới Đăng Thần cửu giai đỉnh phong nhưng cũng không dám lơ là chủ quan.
Hiện giờ U tộc không chịu nổi giày vò nữa rồi.
U tộc cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nếu như có thể chung sống hòa bình cùng Thiên giới, để U tộc có một mảnh đất nghỉ ngơi lấy lại sức thì tất nhiên không có gì tốt hơn.
Dù hôm nay Lục Trường Sinh đã giết rấy nhiều U tộc.
Nhưng lão tổ U tộc cũng có thể dễ dàng tha thứ!
Chỉ là lão tổ U tộc có thể dễ dàng tha thứ nhưng Lục Trường Sinh lại khó có thể khoan dung như vậy.
Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lão tổ U tộc.
Những gì hắn nhìn thấy không phải là sự vĩ ngạn của đối phương.
Mà là bóng dáng mơ hồ của “tuổi xế chiều”.
Cũng giống như lão nhân chốn phàm tục.
Cho dù đã từng cường đại tới đâu, cho dù đã từng quyền thế ngập trời thì giờ cũng đã già nua rồi.
Lục Trường Sinh lắc đầu.
“Lão tổ U tộc, trong Hỗn Độn chỉ có một quy củ, chính là cường giả vi tôn!’
“Đánh thắng ta, thậm chí giết chết ta thì Thiên giới tất nhiên sẽ thuộc về U tộc. Nếu không thì chẳng có gì để bàn nữa.”
Lục Trường Sinh cất giọng bình thản.
Đây là quy củ sinh tồn trong Hỗn Độn.
Không có cái đúng hay là sai.
U tộc vì sinh tồn nên nhất định phải tìm được một mảnh đất để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mà Tiên tộc cũng là vì sinh tồn mà phải liều mạng.
Không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.
“Đúng vậy, vẫn phải đánh một trận…”
lão tổ U tộc thở dài một tiếng.
Hắn biết, hôm nay không cách nào tránh được trận chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận