Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 39. : Tới cửa cầu y (2)



Chương 39. : Tới cửa cầu y (2)




"Ngô đại phu, những người đó đều mắc phải bệnh lạ, thân thể rất suy yếu. Nếu đường xa mệt nhọc, sợ là sẽ chết dọc đường, vì lẽ đó cũng chỉ đành làm phiền Ngô đại phu tự mình tới một chuyến mà thôi."
"Tuy vậy, chúng ta cũng đã chuẩn bị xe ngựa thoải mái, nhất định sẽ không để Ngô đại phu quá mệt nhọc."
Đối phương rất có thành ý.
Hơn nữa Lục Trường Sinh cũng từng nghe danh Cao Gia Bảo, tựa hồ bọn họ là một thế lực mạnh, là cường hào bên ngoài thành.
Ngô Cảnh cân nhắc trong chốc lát, rốt cục hắn vẫn đồng ý.
"Được, các ngươi chờ một lát đã, lão phu sắp xếp công việc một phen đã."
Ngô Cảnh quay lại nói với Lục Trường Sinh: "Trường Sinh, lần này ngươi đi Cao Gia Bảo với sư phụ."
"Dẫn theo một vài học đồ, cầm theo hòm thuốc rồi xuất phát."
Bây giờ, Ngô Cảnh đã coi Lục Trường Sinh là truyền nhân kế thừa y bát, đi đến đâu cũng sẽ dẫn hắn theo.
Như "bệnh lạ" ở Cao Gia Bảo chính là một ca bệnh hiếm gặp, có thể tận mắt nhìn thấy, tìm hiểu một phen sẽ có lợi ích rất tốt với việc nâng cao y thuật.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát rồi đáp lại: "Sư phụ, ta trở về thu dọn ít đồ đạc."
"Đi nhanh về nhanh."
Vậy là Lục Trường Sinh lại quay về Diệu Thủ Viên.
Lần đi Cao Gia Bảo này không biết có mất nhiều thời gian hay không, phải mang thêm một ít Cửu Bảo Rèn Cốt Tán.
Nhưng cũng không cần mang quá nhiều, chỉ cần mang theo vài thang là được.
Sau đó, Lục Trường Sinh cũng mang theo chủy thủ để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Chuẩn bị xong xuôi, Lục Trường Sinh mới quay lại dược phô.
"Được rồi sư phụ, xuất phát được rồi."
Cao Ngọc Thành lập tức đi tới, cung kính nói: "Xin mời Ngô đại phu."
Lục Trường Sinh dắt lấy sư phụ, chui vào xe ngựa đã được Cao Gia Bảo chuẩn bị.
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã từ từ chuyển động, đoàn người chạy về phía ngoại thành.
Cao Gia Bảo cách thành Nam Dương mấy chục dặm, họ là thế lực cường hào lớn nhất ở đây.
Từ rất xa, Lục Trường Sinh đã trông thấy một sơn trang cùng với rất nhiều võ giả cường tráng đang tuần tra xung quanh.
Thậm chí bên trong sơn trang còn xây dựng cả những đài viễn vọng thật cao, trên đó cũng luôn có người canh gác.
Xe ngựa chậm rãi tới gần sơn trang.
"Đứng lại, đây là Cao Gia Bảo, người không phận sự chớ có tiến vào!"
Xe ngựa vừa tới bên ngoài Cao Gia Bảo đã bị chặn lại.
Thủ vệ có vẻ cực kỳ cẩn thận, hắn quan sát xung quanh xe ngựa.
"Cao lão yêu, ta đây."
Cao Ngọc Thành thúc ngựa tiến lên, lúc này, thủ vệ mới thấy là hắn nên lập tức hành lên và nói: "Hóa ra là nhị thiếu gia, ngài đã mời được danh y từ thành Nam Dương rồi sao?"
"Đúng, nhất thế danh y, đại phu Ngô Cảnh đang ở ngay trên xe ngựa này."
"Cao lão yêu, ta biết vì sao ngươi cũng ở đây rồi. Đại ca ngươi cũng mắc bệnh lạ phải không. Ngươi yên tâm, một khi Ngô đại phu tìm ra nguyên nhân sinh bệnh, toàn bộ người bệnh ở Cao Gia Bảo sẽ được cứu."
Cao lão yêu lập tức quỳ xuống: "Tạ ơn nhị thiếu gia, tạ ơn Ngô đại phu!"
Ngô Cảnh cũng vén mành xe ngựa lên, thấy được Cao lão yêu đang quỳ.
Hắn thở dài, nói: "Lương y như từ mẫu, chỉ cần có thể cứu thì tất nhiên lão phu sẽ không thấy chết mà không cứu. Cao thiếu gia, chúng ta mau chóng đi gặp người bệnh thôi."
Cao Ngọc Thành gật đầu rồi lập tức đi trước dẫn đường. Xe ngựa mau chóng đi vào Cao Gia Bảo.
Mấy học đồ ngồi trên xe ngựa hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cao Gia Bảo luôn vô cùng thần bí, nếu là bình thường thì rất ít khi họ để cho người ngoài vào bên trong.
Vì thế, dù cho các học đồ đều là người bản địa của thành Nam Dương những chưa từng có một ai vào được Cao Gia Bảo.
"Ở đây dùng ngọc thạch lót đường này, Cao Gia Bảo xa hoa vậy sao?"
"Còn có vườn hoa kia nữa, bây giờ là đầu mùa đông mà, thế nhưng lại có hương thơm của hoa tỏa ra từ trong vườn ư?"
"Cả hồ nước kia nữa chứ, Cao Gia Bảo có thể đào ra một hồ nước lớn đến vậy..."
Các học đồ đều tròn mắt, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc và chấn động.
Rõ ràng là sự xa hoa bên trong Cao Gia Bảo đã làm cho bọn họ khiếp sợ.
Cao Gia Bảo vẫn được gọi là cường hào, nhưng trong mắt của nhân dân thành Nam Dương thì bọn họ cũng chỉ như đám dế nhũi thôi.
Ai có thể ngờ được "dế nhũi" Cao Gia Bảo lại còn xa hoa hơn cả các phú thương trong thành Nam Dương.
Ngay cả sắc mặt của Ngô Cảnh cũng thay đổi, hắn thực thán phục sự thâm tàng bất lộ của Cao Gia Bảo.
Tuy nhiên sự quan tâm của Lục Trường Sinh lại không hề giống với những người khác.
Hắn quan tâm đến võ giả.
Trong Cao Gia Bảo, võ giả nhiều vô số.
Hơn nữa, phòng hộ dọc đường đi cũng cực kỳ nghiêm mật. Mỗi một võ giả đều cẩn thận hết sức, tựa như đang đề phòng điều gì đó.
Cao Gia Bảo bị bao trùm bởi một bầu không khí hết sức căng thẳng.
Rõ ràng điều này là rất bất hợp lý.
Hiện nay, khắp thành Nam Dương vẫn rất bình yên.
Sơn tặc hay cướp bóc ở khu vực xung quanh đây không nhiều, với thực lực của Cao Gia Bảo, cũng chẳng có sơn tặc hay cướp bóc gì dám đụng tới bọn họ.
Nếu không có kẻ địch thì tại sao Cao Gia Bảo lại phải đề phòng nghiêm ngặt thế này?
Cao Ngọc Thành dẫn đoàn người vào phủ Bảo chủ.
Bảo chủ là Cao Chiêm Hổ tự mình ra nghênh tiếp.
Cao Chiêm Hổ có vóc dáng lực lưỡng, bước đi như sinh mãnh như rồng như hổ, chỉ nhìn qua cũng biết đây là một võ giả rất mạnh.
"Ngô đại phu, rốt cục cũng đợi được ngài tới đây rồi."
Cao Chiêm Hổ thực sự mong ngóng Ngô Cảnh đến mòn con mắt, thái độ của hắn cũng vô cùng nhiệt tình.
"Cao Bảo chủ, lão hủ đi xem lệnh lang trước đã."
"Được, xin mời Ngô đại phu."
Ngô Cảnh chỉ dẫn một mình Lục Trường Sinh đi, các học đồ khác đều đợi ở bên ngoài.
Cao Chiêm Hổ dẫn Ngô đại phu và Lục Trường Sinh vào một gian nhà, bên trong còn có vài người đang đứng, hẳn đều là người của Cao gia.
Không biết là trong phòng đang đốt huân hương gì mà khiến người ngửi cảm thấy tinh thần rất thoải mái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận