Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 2154: Đánh bại phân thân của Chúa Tể, học phủ Vĩnh Hằng chấn động! (5)

Tạm thời hắn gác lại mọi thứ, toàn tâm toàn ý cắn nuốt vị diện tĩnh mịch.
Trong học phủ Vĩnh Hằng, hồi đầu vẫn có người không ngừng “truyền bá” chiến tích huy hoàng của Lục Trường Sinh.
Dù sao Lục Trường Sinh cũng đã đánh bại được phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ, nhờ đó trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng.
Chuyện này chắc chắn có thể gọi là truyền kỳ!
Nhưng dù chiến tích có huy hoàng đến đâu thì trước thời gian cũng sẽ dần phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Hiện tại trong học phủ Vĩnh Hằng đã không còn ai nhắc đến Lục Trường Sinh nữa.
Đã có những đệ tử chân truyền mới ra đời.
Thậm chí những đệ tử chân truyền mới này còn lập được rất nhiều chiến tích đáng nể.
Ví dụ như Liễu Sinh Chí Tôn vừa trở thành đệ tử chân truyền đã dám khiêu chiến với những đệ tử chân truyền kỳ cựu.
Sau đó thứ hạng liên tục tăng cao, có thể nói là đang nhận được rất nhiều sự chú ý.
Thậm chí còn đánh thẳng lên vị trí thứ mười một.
Chỉ còn kém một bậc nữa là có thể lọt vào mười hạng đầu.
Có thể coi là đã tạo nên “truyền kỳ” trong học phủ Vĩnh Hằng.
“Tu luyện thêm một thời gian nữa, đừng nói là hạng mười, ngay cả hạng chín, hạng tám thậm chí là hạng năm ta cũng có cơ hội tranh giành.”
Liễu Sinh cười nói.
“Hạng năm thì không sao, nhưng hạng chín thì… e rằng có chút vấn đề.”
Một đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng do dự nói.
Hắn cũng được coi là đệ tử chân truyền kỳ cựu, thực lực không quá cao nhưng lại hiểu rất rõ tình hình trong học phủ Vĩnh Hằng.
“Hả?”
“Hạng chín có vấn đề gì?”
Liễu Sinh Chí Tôn nhướng mày hỏi.
Hạng năm không có vấn đề nhưng hạng chín lại có vấn đề?
Rõ ràng chuyện này không bình thường!
Hơn nữa, từ khi vào học phủ Vĩnh Hằng tới giờ Liễu Sinh chưa từng gặp chủ nhân của động phủ số chín.
Tất nhiên cũng chưa từng gặp đệ tử chân truyền xếp hạng chín kia.
Thậm chí người đó là ai hắn cũng không biết.
Ban đầu Liễu Sinh không hứng thú với chủ nhân của động phủ số chín lắm.
Mục tiêu của hắn vẫn luôn là hạng năm, hoặc hạng ba hay thậm chí là hạng nhất.
Còn hạng chín ư?
Liễu Sinh chẳng hứng thú gì.
Nhưng giờ thì khác.
Chủ nhân của động phủ số chín này dường như là kẻ không tầm thường?
Đệ tử chân truyền thâm niên kia liếc nhìn Liễu Sinh Chí Tôn, sau đó mở miệng nói: “Chủ nhân của động phủ số chín tên là Lục Trường Sinh. Từ khi vào học phủ Vĩnh Hằng đã hàng nghìn năm không lộ diện.”
“Tuy nhiên vị Lục Trường Sinh này là đệ tử chân truyền duy nhất của học phủ Vĩnh Hằng từng đánh bại được phân thân của Chúa Tể! Khi Lục Trường Sinh mới gia nhập vũ trụ Vĩnh Hằng, nhờ việc đánh bại một phân thân của Chúa Tể Vĩnh Dạ mà trở thành đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng. Thậm chí thứ hạng cũng do Chúa Tể Vĩnh Dạ đích thân định đoạt, bao nhiêu qua Lục Trường Sinh vẫn không có ý định tranh giành thứ hạng.”
“Có người nói Lục Trường Sinh xếp hạng chín là vì hắn không thèm tranh giành. Nếu hắn tranh giành có lẽ những người khác sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa… ngay cả hạng nhất có thể cũng dễ như trở bàn tay!”
Lời này vừa dứt, động phủ rơi vào tĩnh lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi.
“Lục Trường Sinh… Ta nhớ là trên bảng Bách Tôn không có tên của hắn mà nhỉ? Kẻ không vào được bảng Bách Tôn thì có thể mạnh tới mức nào chứ?”
“Ai biết hồi trước hắn làm sao đánh bại được phân thân Chúa Tể, lỡ như là đi theo con đường mờ ám hoặc có liên quan mật thiết với Chúa Tể…”
Còn chưa dứt câu đã thấy Liễu Sinh Chí Tôn quát lớn: “Im ngay, Chúa Tể há lại để ngươi nghi ngờ như thế?”
Đối phương khẽ giật mình, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó nên không dám phản bác.
Vừa rồi hắn lại dám nghi ngờ Chúa Tể ư?
Dù là đệ tử chân truyền của học phủ Vĩnh Hằng cũng không thể tùy tiện nghi ngờ một vị Chúa Tể như thế.
Đó chính là tội bất kính!
Chúa Tể được xưng là toàn trí toàn năng, nếu để Chúa Tể biết, chắc chắn hắn sẽ không có kết cục hay ho gì.
Liễu Sinh Chí Tôn cắt ngang lời hắn là đúng lắm.
Thế nhưng Liễu Sinh Chí Tôn cũng cảm thấy rất hứng thú với Lục Trường Sinh.
“Có thể đánh bại phân thân của Chúa Tể thì không phải kẻ tầm thường đâu. Huống chi lần trước hắn không có tên trên bảng Bách Tôn không có nghĩa là lần này cũng vậy, bảng Bách Tôn lại sắp được công bố rồi, cứ đợi xem thế nào.”
“Nếu Lục Trường Sinh trở về nhớ báo ta biết ngay.”
Liễu Sinh Chí Tôn dặn dò.
Hắn là nhân vật muốn bước lên đỉnh cao.
Đối với vũ trụ đại năng nhị cảnh kỳ thực cũng không quá hứng thú.
Mục đích của hắn là tấn thăng đệ tam cảnh.
Nhưng ở cấp độ nhị cảnh, hoặc không làm hoặc phải làm được tốt nhất!
Lục Trường Sinh đang ở vũ trụ Tinh Oánh xa xôi, không biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Hắn thỏa thích cắn nuốt vị diện tĩnh mịch.
Nơi này thật sự có rất nhiều vị diện.
Gần như toàn bộ đều là vị diện tĩnh mịch.
Khổng lồ như thế vị diện tĩnh mịch, đối với Lục Trường Sinh mà nói, đơn giản chính là một trận “bữa tiệc lớn”.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn không cảm giác được thời gian trôi qua.
Một nghìn năm, hai nghìn năm, ba nghìn năm, bốn nghìn năm, năm nghìn năm…
Thời gian phải dùng hàng nghìn năm để tính toán.
Thật ra lúc Lục Trường Sinh cắn nuốt vị diện tại dị vũ trụ cũng đã phát hiện vấn đề này.
Hắn cần cắn nuốt rất nhiều vị diện.
Động cái là mấy trăm năm hơn nghìn năm.
Thật sự là rất đúng với câu nói tu hành không quản năm tháng.
“Tách.”
Đột nhiên Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
“Vũ trụ Tinh Oánh… sụp đổ rồi ư?”
Lục Trường Sinh nhìn xung quanh.
Hư không vũ trụ Tinh Oánh bắt đầu sụp đổ.
Khí tức hủy diệt quanh quẩn khắp nơi.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ vũ trụ đang sụp đổ rất nhanh.
Đây là dấu hiệu của một vũ trụ sắp sụp đổ.
Có điều Lục Trường Sinh vẫn nhớ dù vũ trụ Tinh Oánh đã sắp sụp đổ nhưng hẳn vẫn còn có thể chống đỡ mấy nghìn năm thậm chí mấy vạn năm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận