Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 879: Súng đạn đánh người thân thể không sứt mẻ chút nào! Lục Trường Sinh quyết chiến vua thế kỷ!

Chương 879: Súng đạn đánh người thân thể không sứt mẻ chút nào! Lục Trường Sinh quyết chiến vua thế kỷ!
Nhưng bọn họ lại mơ hồ nhìn thấy một thân hình, vẫn thẳng tắp đứng yên tại chỗ.
“Thịch thịch thịch”
Âm thanh giống như trái tim đang đập.
Chẳng qua âm thanh tim đập này quá lớn.
Ngay tiếp theo, rất nhiều người không kiềm chế được mà đều nhảy dựng lên.
“Ta... Ta sao thế này?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tốc độ trái tim đập quá nhanh, không theo kịp sẽ chết...”
Rất nhiều người đều cảm thấy rất khó chịu.
Gắt gao che ngực.
“Đạn hoả tiễn à? Uy lực không tồi. Đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút, không đủ giết chết ta.”
Lục Trường Sinh chậm rãi bước từng bước ra khỏi làn khói bụi mịt mù.
Y phục trên người đã rách tả tơi.
Toàn thân đều ám khói, thoạt nhìn vô cùng “buồn cười”.
Nhưng hiện tại không ai có thể cười ra tiếng.
Trái lại một đám người vô cùng khiếp sợ, đau đớn ngã nhào trên mặt đất.
Bọn họ che chặt ngực, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tin mà nhìn chằm chằm Lục Viễn.
“Ngươi... Ngươi không chết? Không thể sao, sao ngươi vẫn còn sống được? Đó là hoả tiễn đó...”
Người Long gia, cũng với những cảnh vệ kia đều không thể tin mà nhìn chằm chằm Lục Viễn.
Thậm chí, theo Lục Viễn từng bước lại gần, bọn họ cũng đang không ngừng lùi về sau.
Cho dù trong tay cảnh vệ còn súng, còn hoả tiễn, nhưng họ cũng không dám ra tay lần nữa.
Sâu trong nội tâm bọn họ, có một loại cảm giác sợ hãi.
Một hồi tiếng tim đập quỷ dị kia, hình như là phát ra từ chính người Lục Trường Sinh.
Hơn nữa, tốc độ tim đập càng ngày càng nhanh.
Mười mấy tên cảnh vệ, cũng kêu thảm ôm ngực ngã trên mặt đất.
Người long gia cũng giống như vậy, đồng loạt ngã xuống, gương mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Lục Trường Sinh nhìn người nằm rên rỉ la liệt trên mặt đất.
Hắn tự tay ôm chặt vị trí trái tim trên lồng ngực.
“Quá yếu.”
“Ta mới chỉ điều khiển trái tim nhảy lên, khiến cho trái tim của các ngươi sinh ra cộng hưởng, có vậy mà các ngươi đã không chịu được rồi.”
Hiện tại Lực Trường Sinh đã Tăng trưởng lần ba, hắn đã bước chân vào lĩnh vực Siêu Phàm.
Thứ gọi là lĩnh vực Siêu Phàm, rõ ràng là có một chút thủ đoạn Siêu Phàm.
Hiện tại, loại cộng hưởng trái tim này, chỉ là một phương thức thủ đoạn Siêu Phàm vô cùng thô thiển.
Lợi dụng tiếng tim đập của bản thân Lục Trường Sinh, dẫn dắt những trái tim của người khác sinh ra cộng hưởng.
Sau đó, Lục Trường Sinh không ngừng tăng tốc độ tim đập, là có thể khiến tốc độ đập của những trái tim khác cũng tăng theo.
Thoạt nhìn thì như không có nguy hiểm gì.
Nhưng tố chất cơ thể của Lục Trường Sinh đã Tăng trưởng lần ba, đã là cơ thể “phi nhân loại” rồi. Những người bình thường kia sao có thể sánh bằng được?
Vì vậy, chỉ là trái tim đập nhanh hơn một chút, những người bình thường này đã không thể chịu được rồi.
Nếu như Lục Trường Sinh muốn, thậm chí hắn còn không cần ra tay, những người này cũng sẽ chết sạch!
“Tha mạng.”
“Lục Viễn, Long gia chúng ta nguyện ý ngăn vương quốc Ngọc Long cấm võ quán Cực Hạn.”
“Cho Long gia chúng ta một cơ hội...”
Gia gia chủ gia gia chủ là ông lão chống gậy.
Lúc này ông cũng ôm ngực, vẻ mặt thống khổ.
Chăng qua, trong đầu ông cũng rất rõ ràng.
Gia chủ Long rất rõ ràng, dưới tình huống hiện tại, Long gia không cầu xin, thì Long gia ngay lập tức sẽ xong đời.
Đến lúc đó thì thân phận, địa vị cao hơn nữa cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Bị Lục Viễn giết sạch, cho dù cuối cùng vương quốc Ngọc Long tiêu diệt được Lục Viễn, thì thì còn có ý nghĩa gì?
Vì vậy gia chủ Long gia quyết đoán cầu xin sự tha thứ.
“Xin tha?”
Lục Trường Sinh cười.
Lúc này, đám người Hướng sư tỷ cũng vội vàng chạy tới.
Thấy một cảnh trước mắt, bọn họ cũng sợ ngây người.
Trang viên Long gia trước mắt, giống như vừa trải qua một cuộc chiến tranh khốc liệt vậy.
Khắp nơi đều là hố lồi lõm.
Giống như bị ném bom.
Mà người Lục Viễn đen xì, trên người chỉ còn vụn vải bám lại, thoạt nhìn rất buồn cười.
Hướng sư tỷ lập tức dâng quần áo lên, cho Lục Viễn khoác thêm.
Lục Viễn cũng không khách khí, trực tiếp mặc vào.
Hắn bước từng bước, trực tiếp tiến vào phòng khách Long gia.
Rất nhanh, những người kia phát hiện, tiếng tim đập kỳ quái kia đã biến mất.
Trái tim bọn họ không còn đau nữa.
Cho nên một đám người nhanh chóng bò dậy.
Nhưng nhóm cảnh vệ lại vô cùng cảnh giác, dìu dắt người Long gia đứng dậy.
Gia gia chủ Long, chống quải trượng, đẩy người Long gia đang đỡ người ông.
“Mọi người Long gia đi vào, cảnh vệ chờ ở ngoài, không được cho phép thì không được vào.”
“Vâng, Long tiên sinh.”
Vậy nên, nhóm cảnh vệ canh giữ ở ngoài cửa.
Người long gia thì theo gia chủ tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách, Lục Trường Sinh đao to búa lớn, ngồi trên chủ vị.
Trước mặt hắn, một đám người Long gia đang đứng.
Những người Long gia này cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Lục Trường Sinh.
Nhưng phần lớn bọn họ đều căm hận Lục Viễn, nhưng cũng rất sợ hãi, hiện tại cũng không dám thể hiện ra.
Dù sao, loại cảm giác cận kề cái chết vừa rồi, thật sự quá gay go.
Gia gia chủ Long cũng đứng ở trước mặt Lục Trường Sinh, cung kính nói: “Lục Viễn, không phải mục đích của ngươi là ngăn cản vương quốc Ngọc Long huỷ diệt võ quán Cực Hạn sao? Long gia ta sẽ dùng hết toàn lực ủng hộ võ quán Cực Hạn!”
Gia gia chủ Long rất thức thời, thẳng thắn nói ra hứa hẹn của Long gia.
Đương nhiên, bọn họ là người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Chỉ có thể tạm thời thoả hiệp.
Lục Trường Sinh gật đầu, ánh mắt nhìn gia chủ Long gia giống như có thể nhìn thấu hoàn bộ.
“Long gia rất thức thời, ta cho các ngươi một cơ hội.”
“Về phần cơ hội này, các ngươi muốn tạm thời thoả hiệp, kéo chân ta, hay muốn nghĩ biện pháp đối phó ta về sau, thật ra thì cũng chẳng sao.”
“Nhưng nhớ kỹ, cơ hội của các ngươi chỉ có một!”
“Ta sẽ ở Ngọc đô một thời gian ngắn, hi vọng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng...”
Nói xong, Lục Trường Sinh trực tiễn dẫn đám người Hướng sư tỷ rời khỏi trang viên Long gia.
Đợi đến khi đám người Lục Trường Sinh hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng. Người Long gia lập tức mồm mép tép nhảy mà bàn luận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận