Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 824: Chính diện cứng đối cứng! Thánh Thể nghìn trượng đấu Thần Vương! (2)

Chương 824: Chính diện cứng đối cứng! Thánh Thể nghìn trượng đấu Thần Vương! (2)
Hiện tại hai luồng sức mạnh va chạm với nhau khiến hư không trực tiếp phá toái.
Tạo thành một lỗ đen rất lớn.
Đương nhiên lỗ đen cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Hư không nhanh chóng khôi phục.
Sức mạnh cấp độ Địa Thánh chỉ có thể đánh nát hư không.
Cách chuyện đánh nổ hư không còn rất xa.
Đừng nói Địa Thánh, ngay cả Thiên Thánh cũng không thể đánh nổ hư không.
Nhưng dù vậy cũng là kinh thiên động địa, làm cho người ta khó lòng tin được.
Thánh Thể của Lục Trường Sinh phải nhận trùng kích to lớn.
Thế nhưng hắn ngăn cản được.
Không chỉ có ngăn cản, bàn tay to lớn của Thần Vương đối diện cũng bị đánh tan.
Bàn tay che khuất bầu trời biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
Một kích của Thần Vương bị Lục Trường Sinh chính diện công phá!
"Không có khả năng!"
"Phong ấn bên ngoài Thần Vực không bị phá vỡ, Địa Thánh căn bản không khả năng tiến vào Thần Vực. Ngươi sao có thể bộc phát ra một kích của Địa Thánh được?"
Giữa hư không bất ngờ xuất hiện một vị Thần Linh.
Che khuất bầu trời, phảng phất như toàn bộ hư không đều bị Thần thể của đối phương bao phủ.
Áp lực đáng sợ quanh quẩn trên thân Lục Trường Sinh và Dương Mậu.
Thần Vương!
Đây là một vị Thần Vương hàng thật giá thật!
Thế nhưng hiện giờ vị Thần Vương này cũng đang rất chấn kinh.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ, đối phương chỉ là một Võ Thánh mà mình lại không thể giải quyết được?
Thậm chí đối phương còn bạo phát ra cấp độ sức mạnh của Thần Vương.
Đây quả thực là chuyện không tin nổi, không tài nào tưởng tượng ra được.
Thân thể Võ Thánh bộc phát ra một kích của Thần Vương!
"Không có gì là không thể."
"Xem khí tức của các hạ hẳn là Sùng Sơn Thần Vương, Phục Sơn Chân Thần là Chân Thần dưới trướng ngươi sao?"
Thánh Thể của Lục Trường Sinh mở miệng.
Thanh âm như là sấm rền, vang vọng khắp hư không.
"Không sai, bản tọa chính là Sùng Sơn Thần Vương."
"Ngươi là Võ Thánh nào? Có thể bộc phát ra một kích của Thần Vương thì không thể là hạng vô danh tiểu tốt được. Dù ở thời kỳ Thượng Cổ Thần Linh thì Võ Thánh như ngươi cũng không phải là kẻ tầm thường."
Sùng Sơn Thần Vương hỏi.
Cái gọi là thời kỳ Thượng Cổ Thần Linh chính là lúc trận đại chiến giữa Thần Linh và võ giả, tu tiên giả bộc phát.
Trận đại chiến kia có thể nói là đánh tới thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang.
Bầu trời đang gào thét, đại địa đang run rẩy.
Toàn bộ thế giới suýt chút nữa cũng bị đánh phá thành mảnh nhỏ, vô số sinh linh diệt tuyệt.
Nhưng cuối cùng Thần Linh thua trận.
Thất bại thảm hại.
Bị võ giả và tu tiên giả liên thủ trục xuất tới Thần Vực.
Nếu không phải Thần Linh chính là hóa thân của quy tắc, không có cách nào tiêu diệt hoàn toàn thì sợ rằng tất cả Thần Linh đã không tồn tại từ lâu rồi.
"Thánh Minh, Lục Trường Sinh!"
Lục Trường Sinh từ tốn nói.
Thánh Minh cũng không phải chuyện bí mật gì.
Các Thần Linh đã biết tới Thánh Minh từ lâu nhưng cũng không có cách diệt trừ.
"Lục Trường Sinh..."
"Bản tọa nhớ kỹ khí tức của ngươi rồi."
"Bản tọa sẽ báo cáo với Thần Chủ, về sau phàm là có người mang khí tức của ngươi thì Thần Chủ có thể cách không trấn sát."
"Thần Vực không cần Võ Thánh có thể đánh ra một kích của Thần Vương!"
"Thần Vực không cho phép Võ Thánh như ngươi xuất hiện!"
Lời tuyên bố của Sùng Sơn Thần Vương khiến Lục Trường Sinh há to miệng, cuối cùng hắn cũng không nói lời nào.
Hắn khiến chư Thần trong Thần Vực đều cảm nhận được uy hiếp rồi sao?
Hoặc là nói hắn đã khiến chư Thần trong Thần Vực thẹn quá thành giận?
Ngay cả Thần Chủ cũng sẽ tự mình ra tay...
"Đi!"
Lục Trường Sinh cũng lười nói nhiều.
Giằng co với Sùng Sơn Thần Vương cũng không phải chuyện hay ho gì.
Trì hoãn thêm thì hai vị Thần Vương khác cũng sẽ xuất hiện.
Thậm chí Thần Chủ cũng có thể sẽ cách không xuất thủ.
Lục Trường Sinh dù có tự tin thế nào nhưng cũng không cho rằng mình có thể chống đỡ một kích của Thần Chủ.
Thế là hắn lập tức dẫn theo Dương Mậu trốn đi thật xa.
Về phía Sùng Sơn Thần Vương, hắn không hề ngăn cản.
Sùng Sơn Thần Vương biết hắn không giữ chân Lục Trường Sinh được.
Vả lại hư không phong tỏa cũng đã bị Lục Trường Sinh phá vỡ, hai người kia bất cứ lúc nào cũng có thể vận dụng Na Di Phù rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Lục Trường Sinh đi xa, Sùng Sơn Thần Vương thấp giọng lẩm bẩm: "Một vị Võ Thánh có thể đánh ra một kích của Thần Vương... Thần Vực lại sắp dậy sóng rồi."
"Hy vọng các vị bệ hạ có thể mau chóng quyết định, nếu không kẻ này sớm muộn gì cũng gây ra tai họa cho toàn Thần Vực..."
Sùng Sơn Thần Vương nghĩ tới đây, Thần thể khổng lồ cũng cấp tốc biến mất không thấy bóng dáng.
"Trở về."
Lục Trường Sinh và Dương Mậu về tới phân bộ Thánh Minh, rốt cục hai người cũng có thể thở phào một hơi.
Nhất là Dương Mậu, dọc đường hắn luôn lo lắng hãi hùng, sợ bị Thần Vương chặn đường.
"Lần này thu được hai mảnh vỡ Thần Linh, Dương đạo hữu, dựa theo ước định, một miếng sẽ thuộc về đạo hữu."
Sau khi Lục Trường Sinh trở lại phân bộ Thánh Minh, hắn không nói nhiều, lập tức giao một mảnh vỡ Thần Linh cho Dương Mậu.
Dương Mậu hết sức kích động.
Mảnh vỡ Thần Linh.
Cuối cùng hắn cũng có được mảnh vỡ Thần Linh rồi!
Đây là mảnh vỡ Thần Linh đầu tiên hắn có được sau mười mấy năm tới Thần Vực.
Giờ mảnh vỡ Thần Linh đã tới tay, sự cố gắng của hắn mười mấy năm qua cũng coi như không hề uổng phí.
"Lục đạo hữu, ta chuẩn bị rời khỏi Thần Vực, có mảnh vỡ Thần Linh này, ta dốc lòng cảm ngộ, có lẽ sẽ cảm ngộ được quy tắc, từ đó nhìn thấy thiên địa bản nguyên, dẫn động thiên địa bản nguyên thôi động Thánh Thể rồi tấn thăng Địa Thánh."
"Đạo hữu cũng mau chóng rời Thần Vực đi, ngươi đã bị Thần Vương để mắt tới, thậm chí rất có khả năng sẽ bị cả Thần Chủ để mắt tới, nếu cứ tiếp tục ở lại Thần Vực sợ rằng sẽ rất nguy hiểm. Mà ngươi đã có một mảnh vỡ Thần Linh, có thể dốc lòng cảm ngộ quy tắc được rồi."
Dương Mậu khuyên Lục Trường Sinh.
Hắn khuyên Lục Trường Sinh rời khỏi, không cần ở lại Thần Vực mạo hiểm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận